Chương 629: Hộ thân phù
Nguyên Anh lão tổ thật sự ra tay.
Trong một sát na, vậy mà xuất hiện bốn đạo Nguyên Anh pháp tướng, ba vừa hiện thân đã giáng lâm ở kính trên hồ, một người trong đó thu phục hung thú Phương Hành triệu hoán ra, một người khác thu kim giáp phù triện, người thứ ba thu một mảnh tàn binh, đám pháp bảo Phương Hành ném ra hù chúng tu sĩ run lẩy bẩy, vậy mà bị ba người bọn họ quét dọn sạch sẽ trong giây lát, một tia cũng không để lại, trong bốn người chỉ có pháp tướng thứ tư không ra tay, người này chỉ đứng trên đỉnh núi phía xa than nhẹ không thôi.
Đạo pháp tướng kia chính là Hồ Quân trưởng lão Thiên Nhất Cung, ông ta chỉ lẳng lặng nhìn mấy vị Nguyên Anh khác trong không trung.
Long Nữ nhìn thấy một màn này liền thở dài, vẻ mặt phức tạp nhìn Phương Hành một chút.
Còn Phương Hành nhìn thấy một màn này chỉ biết tức giận chửi ầm lên, ở Phù Tang Sơn ngây người cùng Căn Bá ba tháng, nên hắn đã nghe được một cái bí mật, cái bí mật kia chính là Cửu Thiên Chi Ước năm đó, hắn biết trong đó có một cái ước định, chính là để tránh làm loạn khí vận thiên địa, Nguyên Anh đều bế quan chờ kiếp số, chỉ có thể ở bên ngoài bàn cờ, thôi động khí cơ, không có thể trực tiếp quấy nhiễu bọn tiểu bối tranh đoạt khí vận.
Hắn làm loạn bên trong Thiên Nhất Cung, Hồ Quân trưởng lão muốn ra tay trấn áp hắn cũng là hợp tình hợp lý, cho dù Nguyên Anh không ra tay thì họ cũng sẽ không cho phép tiểu bối gây chuyện ở trên địa bàn của mình, nhưng nơi này chính là Thiên Nhất Cung, các lão già khác ra tay là quá không phù hợp quy củ, quan trọng nhất là mấy lão vương bát đản này vừa ra tay đã cướp sạch pháp bảo của hắn, coi hắn là linh dương béo sao?
- Địa vực Thần Châu đâu phải nơi cho tiểu ma đầu ngươi ngông cuồng, tiểu bối, mau theo ta về phủ nghe kinh giải nghiệp, tránh nhầm đường lạc lối!
Vị Nguyên Anh khống chế hung thú, chưa từng mở miệng kia phát ra âm thanh chấn động hư không, truyền vào trong lòng mỗi người.
Lúc người này mở miệng bàn tay cũng hạ xuống, như muốn dùng một tay bắt lấy Phương Hành.
Lúc này, sắc mặt đám người Đại Kim Ô, Long Nữ đều biến đổi, đứa bé càng khóc òa lên một tiếng.
Còn chúng tu thì lộ ra vẻ mặt tàn khốc.
Tiểu ma đầu này thật sự cho rằng hắn có thể tùy ý nhảy nhót ở Thần Châu, không có cao nhân ra tay bắt hắn sao?
Coi như thực lực của hắn đủ để đánh bại chúng Kim Đan trong sân lại như thế nào?
Coi như hắn thật sự có thực lực siêu cường phân cao thấp cùng một vị thần tử thì sao?
Thần Châu vẫn luôn là Thần Châu, nội tình thâm sâu, cao thủ nhiều như mây, đối với người trong Thần Châu mà nói, thế hệ sau đan xen lẫn nhau, tạo thành một loại đại thế tiếp cận với công bằng, cho dù là những tông môn nhỏ phái ra một vị thiên kiêu, đánh bại Đạo Tử đại tông môn, đại tông mông cũng không công khai đến báo thù, nhiều nhất sẽ là âm thầm dạy dỗ, để tiểu bối nhà mình tới thắng lại một ván mà thôi.
Nhưng loại đại thế công bằng này lại không bao gồm Phương Hành!
Ngươi là một tiểu ma đầu, không biết nhảy nhót từ chỗ nào ra, làm gì có ai có thể cho ngươi đến địa bàn người ta quậy phá?
Không phải sao, bảo bối bị người đoạt, cả người cũng bị bắt đi.
Về phần sau khi bị bắt đi, có đúng là nghe giảng đạo, hay là trấn áp giam giữ, hoặc là trực tiếp chém giết, thì ai biết?
Trong tim mọi người đều coi Phương Hành là người đã chết.
Tiểu ma đầu tới từ Nam Chiêm này tối đa cũng chỉ tính là phù dung sớm nở tối tàn, hiện tại phải mai danh ẩn tích rồi.
Chỉ có Phương Hành là không nghĩ như vậy!
Trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời chụp xuống, vậy mà hắn không sợ, ngược lại phi thân lên đón lấy bàn tay lớn kia, thậm chí không có tế ra tiểu tháp bằng ngà voi mà Đại Kim Ô vẫn luôn chờ hắn gọi, cứ cứng rắn xông tới, hướng về phía pháp tướng trong không trung hét to:
- Lão vương bát đản, không kiềm chế được đúng không? Tiểu gia ngay ở chỗ này, ngươi đến bắt đi...
Hắn vừa nói chuyện vừa xé mở cổ áo, giống là một tên lưu manh muốn liều mạng cùng người ta.
Chúng tu có chút cảm giác hoang đường cùng buồn cười, đối mặt với Nguyên Anh, có người thành kính, có người kính sợ, nhưng chưa từng gặp qua loại người dám hỗn láo?
Chỉ có điều một màn để bọn hắn không tưởng tượng được lại xuất hiện.
Phương Hành hướng thẳng về phía bàn tay lớn, đột nhiên người kia giống như nhìn thấy được đồ vật gì đáng sợ, "Sưu" một tiếng thu hồi bàn tay, phía trên pháp tướng mơ hồ không rõ, có hai tia chớp quét đi ra, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào cổ Phương Hành, sau đó kinh ngạc mở miệng:
- Tiểu bối, không phải ngươi tới từ Nam Chiêm sao? Cái lệnh phù này ngươi lấy được từ chỗ nào?
- Quả nhiên có tác dụng!
Phương Hành cảm thấy mừng thầm, vọt thẳng tới phía trước Nguyên Anh pháp tướng cao chừng ba mươi trượng, ngửa đầu nhìn hắn, kêu lên:
- Ai nói với ngươi là ta tới từ Nam Chiêm? Lại nói ta tới từ Nam Chiêm thì có quan hệ gì? rõ ràng trong minh ước đã cưỡng chế Nguyên Anh không thể tùy tiện ra tay, vậy mà đám lão già các ngươi lại không ngồi yên? Có bản lĩnh thì ngươi liền bắt ta đi, xem lão tổ tông Viên gia nói thế nào...
- Lão tổ tông Viên gia?
Suýt nữa Đại Kim Ô ngã nhào một cái, từ lúc nào mà tiểu vương bát đản này có tổ tông Viên gia?
Vị Nguyên Anh trên không trung nghe được hai chữ "Viên gia" cũng thất kinh, khẽ quát:
- Ngươi họ Viên?
Phương Hành nói:
- Tiểu gia họ Phương!
Vị Nguyên Anh kia giận dữ:
- Vậy ngươi...
Phương Hành nhanh chóng ngắt lời hắn:
- Liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ cần nhìn xem đây là thật hay giả!
Cũng không cần hắn nhắc nhở, thần niệm của người này cùng thần niệm hai vị Nguyên Anh khác, đã sớm quét tới, họ đều thấy được trên cổ Phương Hành có một cái khuyên tai ngọc, sau khi xem xét cũng kinh hãi không thôi, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè ép, kinh hồn táng đảm liếc nhìn nhau một cái, vị Nguyên Anh trước mặt Phương Hành đã quát lên:
- Đồ vật của thượng cổ thế gia, không ai dám giả mạo, nhưng... nhưng coi như là thật thì ngươi có được từ đâu? Tại sao lão phu chưa từng nghe nói Viên gia có loại tiểu bối như ngươi?
Phản ứng này cũng không khác Hồ Quân trưởng lão lúc đó là mấy, chỉ có điều khi đó Phương Hành không có chuẩn bị, nên không trả lời được, bị Hồ Quân trưởng lão nhìn ra sơ hở, nhưng lúc này lại khác biệt, trong lòng hắn đã nắm chắc, há miệng liền nói ra câu khiến người ta nghẹn họng:
- Viên gia chúng ta xảy ra chuyện gì đều phải bẩm báo cùng ngươi một tiếng sao? Có phải ban đêm ai ngủ cùng ai cũng phải tới báo cáo với ngươi một tiếng không?
Trưởng lão xuất thân Nhất Khí Tông lập tức nghẹn lời, hết nhìn tiểu quỷ trước mắt, lại nhìn khuyên tai ngọc trên cổ hắn, do dự.
Còn đáy mắt Phương Hành thì cười lạnh không thôi, nhìn tên Nguyên Anh này xử lý như thế nào.
Mặc dù đã sớm biết nội dung bên trong Cửu Thiên Chi Ước, nhưng cho tới bây giờ Phương Hành cũng không mang hi vọng ký thác vào chuyện người khác tự giác tuân thủ, tự nhiên càng không trông cậy vào việc mình tới Thần Châu làm xằng làm bậy, người ta cũng phải bịt mũi nhịn xuống, để cho bọn họ tiểu bối hoặc là tu sĩ Kim Đan cảnh đọ sức cùng hắn, trên thực tế, trước khi hắn cướp bóc sản nghiệp của các đại tông môn ở khắp nơi đã có chuẩn bị.
Lúc trước hắn dự định chạy trốn từ Thiên Nhất Cung, Hồ Quân trưởng lão cũng dự định ra tay bắt hắn lại, nhưng sau khi thấy được viên ngọc này lập tức chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chuyện này khiến Phương Hành nhất thời lưu ý ở trong lòng, cái khuyên tai ngọc này là do thập nhất thúc Bạch Thiên Trượng truyền lại, mặc dù lúc ấy ông ta không nói rõ ràng với hắn, nhưng Phương Hành cũng sớm đoán được viên ngọc này không tầm thường, khi thấy phản ứng của Hồ Quân trưởng lão, trong lòng hắn lập tức nắm chắc, vật này đâu chỉ không tầm thường, có thể dọa một vị Nguyên Anh trưởng lão Thiên Nhất Cung thành dạng này, khẳng định nó tương đối lợi hại.
Mà lúc ấy hắn cũng từ trong lời nói của Hồ Quân trưởng lão biết được hai chữ "Viên gia", sau đó nhàn rỗi liền tìm người tới hỏi thăm một chút, tu sĩ họ Viên ở Thần Châu có không biết bao nhiêu người, thế gia tu hành lấy Viên làm họ cũng nhiều như hằng hà sa số, nhưng nếu chọn một cái Viên gia có thể hù dọa Hồ Quân trưởng lão thì chỉ có duy nhất một cái, đó chính là một trong những thượng cổ thế gia Thần Châu Trung Vực, Viên gia.
Mà sau khi biết được nội tình Viên gia, cuối cùng trong lòng Phương Hành cũng nhẹ nhàng thở ra.
Viên gia này rất lợi hại!
Nếu như đổi là người khác, chỉ sợ sẽ nghĩ đến tột cùng thì Viên gia cùng thập nhất thúc có quan hệ gì, ngọc này ở trên người mình, đến cùng là phúc hay họa, nói không chừng còn lập tức giấu khuyên tai ngọc đi, đợi trong lòng có đáp án đầy đủ mới lấy ra, Phương Hành không giống thế, tên này lập tức nghĩ xem nên cầm khuyên tai ngọc đi dọa người như thế nào, nhất là khi hắn mới vào Thần Châu, dưới tình huống không bối cảnh cũng không chỗ dựa, cái khuyên tai ngọc thập nhất thúc lưu lại cho hắn, không phải là hộ thân phù tốt nhất sao? Chỉ có đồ đần mới giấu đi không lợi dụng!
Đương nhiên hai tay hắn vẫn có chuẩn bị, ngoài mặt tỏ vẻ tùy tiện nhưng một tay khác đã nắm lấy tiểu tháp, để phòng có biến.
Gió lạnh rít gào, mưa càng rơi xuống càng lớn, không trung một mảnh yên lặng, thật lâu không có người mở miệng.
Nhìn mấy vị Nguyên Anh ở trước mắt trầm mặc không nói, không biết đang vui hay giận, trong lòng Phương Hành có chút không chắc, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ không dọa được bọn họ? ta nhớ rõ là sau khi Hồ Quân trưởng lão nhìn thấy cái khuyên tai ngọc này phản ứng rất kịch liệt nha...
Hắn không biết lúc này mấy Nguyên Anh pháp tướng nhìn như không nói kia, đã âm thầm trao đổi không biết bao nhiêu tin tức.
- Thao hắn đại gia, tại sao tiểu vương bát đản này lại dính líu quan hệ với Viên gia, hắn thật sự là con cháu Viên gia hay sao?
- Hơn phân nửa là vậy, nếu không phải thì sao một tên Kim Đan dám nhảy nhót ở trước mặt chúng ta như thế?
- Nhưng trên người hắn không có dấu vết tu luyện qua công pháp Viên gia, lại nói, không phải đã xác định hắn đến từ Nam Chiêm sao?
- Nếu nhu hắn không có quan hệ với Viên gia, làm sao có thể mang theo hộ thân phù của Viên gia? Thiên hạ này có mấy người dám giả mạo tên tuổi Viên gia? Còn nữa, Viên gia vốn là gia tộc bao che khuyết điểm, dù kẻ này là giả mạo, ngọc này cũng không thể là giả, phù văn ẩn tàng trên ngọc càng không thể giả, nếu chúng ta ra tay trị hắn, chính là bất kính đối với tín vật Viên gia, đây cũng là một sự tình lớn ah...
- Sợ hắn sao, Viên gia thật sự tới tìm chúng ta gây phiền phức hay sao?
- Cũng không phải không đi tìm...
Sau khi trao đổi mấy hơi thời gian, tất cả dần dần trầm mặc xuống, dưới tình huống chúng tu vây xem bầu không khí trầm mặc này hơi có vẻ xấu hổ.
Sau một hồi lâu, mới có một người mở miệng:
- Vậy các ngươi xem phải xử trí như thế nào?
Một người khác nhỏ giọng nói:
- Đồ vật chúng ta đã đoạt, nếu trả lại thì thật mất mặt ah...
Một người thở dài:
- Không trả thì như thế nào? Để Viên gia thông qua tên tiểu ma đầu này, diệt toàn bộ đám tiểu bối Bắc Vực chúng ta hay sao?
Lúc này có một người chưa từng mở miệng lạnh giọng nói:
- Dứt khoát giết chết, ma diệt thần hồn, không để lại chứng cứ!
Hai người khác đều khinh bỉ quay đầu nhìn hắn:
- Ngươi có thể giết sạch tất cả mọi người sao?
Người kia ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
- Ta nói cách khác !