Lược Thiên Ký

Chương 634: Thương Hải Lan Hải Long Quân

Chương 634: Thương Hải Lan Hải Long Quân

- Gì?
Phương Hành vẫn luôn không sợ trời không sợ đất cũng ngây dại, mở to hai mắt nhìn nam nhân ở trước mặt.
Chỉ có điều sau khi nam tử này liếc mắt đánh giá hắn xong cũng không nhìn hắn nữa, càng không muốn mở miệng, ánh mắt nhàn nhạt rơi lên trên người Long Nữ đang bị hắn vác trên vai, hình như trong ánh mắt có thứ gì đó vô cùng phức tạp, thật lâu sau hắn ông ta mới nhẹ nhàng thở dài, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười khổ chút cười khổ nhàn nhạt, rồi sau đó khẽ gật đầu một cái, giống như tự nói;
- Nha đầu, lại khổ con rồi!
Mà lúc này, chúng tu ở chung quanh cũng đều ngây người, hoặc là nói bị khí thế trên người nam tử kia trấn trụ, ba vị Nguyên Anh pháp tướng ở trong sân cũng bị luồng khí cơ phóng thích từ trên người kia chấn ra xa, nhất thời không có người dám tới gần, Hồ Quân trưởng lão cách hắn gần nhất lại ngơ ngác nhìn hắn, thật lâu sau mới giống như xác nhận cái gì.
Nam tử kia cũng quay đầu nhìn Hồ Quân trưởng lão, cười mắng:
- Thanh Hồ, ngươi vẫn không có tiền đồ như thế, nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ, xem ra ba cuốn đạo thư năm đó của ta đổ xuống sông rồi!
- Tiểu sư đệ Thanh Hồ, bái kiến Long Quân thế huynh…
Hồ Quân trưởng lão nghe xong, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó biến thành mừng rỡ, cố gắng kiềm chế lại tâm cảnh đang kích động, quỳ một chân xuống hành lễ.
Tất cả các tu chung quanh nhìn thấy một màn này đều kinh ngạc.
Đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó ầm ầm một tiếng loạn cả lên, vẻ mặt phức tạp.
- Vậy mà lại là Long quân... không phải hắn đã…
- Sao hắn có thể đến đây? Sao hắn tới mà chúng ta đây thế mà lại đều không biết!
- Nhìn dáng vẻ hiện giờ của hắn, nào có một chút dáng vẻ bệnh tật quấn thân nào, khí tức càng đáng sợ không ngờ!
Cũng có vài vị Nguyên anh cảm thấy khiếp sợ, thấp giọng nói chuyện với nhau:
- Hắn... Hắn chắc đã sớm tới!
- Trận mưa này, chính là do hắn mang đến…
- Hay là tin tức sai lầm, Long quân chẳng những không có bệnh tật khó chữa, ngược lại tu vi thông thiên?
Đủ loại suy đoán nối thấp liên tiếp trong lòng, đối với bọn họ mà nói, dáng vẻ hiện giờ thật sự cực kỳ khó coi, chúng tu tụ họp ở trong này vì cái gì, đơn giản là mượn danh nghĩa của thần nữ, thừa dịp Thương Lan Hải bất ổn, muốn đi kiếm một phần ưu việt, tuy rằng bên ngoài vì trợ giúp Long Nữ bảo vệ một phần số mệnh cuối cùng của long cung, nhưng mục đích trên thực tế hễ là kẻ có chút tâm nhãn đều lòng dạ biết rõ.
Vì mục đích này, bọn họ thậm chí còn ngầm ép Long Nữ gả vào mấy tông bọn họ, lấy kết giao tứ hải minh ước.
Cho đến vừa rồi, bọn họ ngăn cản Phương Hành, không để cho hắn mang Long Nữ rời đi, ai có thể có khả năng nghĩ đến…
Long quân thế mà lại đến đây!
Long quân này rõ ràng nên nằm trên tháp ngọc chờ chết thế mà lại đến đây!
Cho dù Long quân là một kẻ không nên thân nhất trong nhiều thế hệ Long quân trong truyền thuyết, nhưng mà đây chính là Long quân!
Đường đường đứng đầu Thương Lan Hải, một trong truyền thừa cao nhất thế gian!
Lại là Long quân yếu nhất, đó chính là tuyệt đối không phải người bình thường có thể chọc được, huống chi, người này cho dù từ khi lộ diện cho đến bây giờ đều chưa từng hiển lộ thần thông, nhưng khí cơ vô cùng, mưa to ngập trời. Mỗi một chi tiết đều thể hiện hắn tuyệt đối không phải là một kẻ yếu, những Nguyên Anh xuất thân từ tông môn nhỏ vào lúc này còn không dám mở miệng lung tung, mới vừa rồi Long quân vừa xuất hiện đã chấn nhiếp bọn họ, trên thanh thế liền đã yếu hơn.
- Ta mắng cha vợ?
Vào lúc này Phương Hành cũng hơi lờ mờ, ngây ngốc nhìn nam tử trước mắt, tiểu tháp trong tay đã quên buông xuống.
Trong lòng hắn đang điên cuồng mắng: Cha vợ không phải một lão đầu tử sao?
Hắn không phải chính là lão nhân còn dư một hơi thôi sao?
Sao má nó còn sống có tinh thần hơn ta?
Đây phiền toái lớn rồi, trước đó hắn không lộ diện, bản thân liền mắng hắn không phải đồ tốt, ngay cả khuê nữ của hắn cũng không định để cho nàng đi gặp một lần cuối trước khi hắn chết, sau đó tên khốn kiếp này vừa lộ mặt, bản thân lại thuận miệng hỏi hắn đại gia, còn hỏi hắn là thứ gì vậy, thù này kết không phải nhỏ, cũng không biết hóa giải như thế nào. Nhất là, nhìn lão vương bát đản này rõ ràng nhìn bản thân mình không vừa mắt!
- Buông nữ nhi của ta xuống!
Ánh mắt lạnh lẽo âm u của Long quân nhìn lướt qua trên người Phương Hành, hừ lạnh một tiếng, lại nhìn tiểu tháp ngà voi ở trong tay hắn, cười lạnh nói:
- Ngươi thu lại cả bảo bối kia của ngươi đi, là lão thánh nhân kia hả? Để lại cho ngươi món đồ bảo mệnh này. Tổng cộng có thể dùng một lần, vẫn đừng cứ định dùng đến nó, có ta đến đây, nói vậy những trưởng bối này của ngươi cũng không thể đến làm khó dễ ngươi!
- Ha ha ha ha, đúng vậy đúng vậy…
Phương Hành phản ứng lại, cười hì hì theo, thuận tay nhét tiểu tháp ngà voi vào trong lòng, sau đó cẩn thận dè dặt đặt Long Nữ lên trên mây, không cẩn thận nhìn thấy trên gáy Long Nữ sưng lên một cục, chính là bị một gậy vừa rồi của mình đập thành, nhất thời hơi chột dạ liếc mắt nhìn Long quân, sau đó lui sang bên, co đầu rụt cổ làm dáng vẻ bé ngoan.
Vào lúc này đại kim ô cũng tiến tới bên người hắn, hai người liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều có phần lén la lén lút.
- Hừ!
Long quân lại không chú ý đến bọc lớn kia, ánh mắt không tốt quét nhìn Phương Hành, Phương Hành bị hù rụt cổ lại, nhưng tốt xấu gì Long quân dường như không có ý định bắt bí, mà bàn tay vừa vẫy, Long Nữ liền lơ lửng lên, hai tay hắn ôm lấy, liền cất bước đi về phía Thiên Nhất cung, chúng tu phía trước tự nhiên lập tức rút lui sang hai bên, ngoan ngoãn nhường ra một con đường đi tới.
Mà ở phía trước, trước sơn môn Thiên Nhất cung, một nam tử khô gầy như thương kích mặc đại bào lưu vân, đón gió mà đứng, chúng tu nhìn cũng âm thầm kinh hãi, cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Nhai rõ ràng vẫn luôn không ở trong Thiên Nhất cung, lúc này thế mà lại hiện thân theo Long quân, cũng cùng lúc xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ trong thời gian hắn không ở trong cung chính là vẫn luôn ở cùng với Long quân sao?
Chúng tu càng cảm thấy không hiểu, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy kinh ngạc, lại không người dám ra mặt đặt câu hỏi.
- Ngươi cũng đi theo ta!
Long quân đi về phía Thiên Nhất cung, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu hét lên một tiếng với Phương Hành.
Phương Hành nhìn sắc mặt lão vương bát đản có dáng vẻ không phải rất già này không được tốt, vội vàng cười hì hì, nói:
- Ta còn có việc…
Long quân nói:
- Ta thấy ngươi khi dễ khuê nữ ta, thấy ngươi quấn quýt chặt lấy, còn chính tai nghe thấy ngươi nói ta không phải là thứ gì, gặp mặt ngươi còn mắng ta đại gia... Ngươi cảm thấy ngươi tự mình theo ta đi vào, hay để ta túm ngươi đi vào đây?
- Ớ…
Phương Hành bất đắc dĩ, đành phải xám xịt đi theo phía sau.
- Ha ha, Long quân có lễ, lão phu chính là thái thượng trưởng lão Hỗn Nguyên Tử Nhất Khí tông…
Cũng vào lúc này, một vị Nguyên Anh pháp tướng cười hề hề đứng dậy, mấy vị Nguyên Anh khác cũng có ý tứ dán vào bên này, bọn lão gia hỏa này chính là cảm thấy bản thân dù sao cũng là Nguyên Anh tu sĩ, thái thượng đại trưởng lão một tông, bị Long quân không để mắt đến như vậy cũng rất khó coi, âm thầm thương nghị một phen, vẫn do Hỗn Nguyên Tử của Nhất Khí tông này ra mặt, trên mặt mang cười tiến đến chào hỏi.
- Ngươi là người của Nhất Khí tông?
Long quân dừng chân, nhìn về phía thái thượng trưởng lão Hỗn Nguyên Tử của Nhất Khí tông, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên:
- Ta nhớ được là một trăm năm trước, Nhất Khí tông chủ các ngươi vì bổ túc công pháp tông môn, mượn bản tôn một luồng âm hỏa của hải để nhãn, bản tôn ngại mượn tới mượn lui phiền phức, dứt khoát tặng hắn một luồng hỏa chủng, hiện giờ chắc ở Nhất Khí tông các ngươi đâm đến tận cùng đi? Dùng còn tốt chứ?
Nhất Khí tông trưởng lão nao nao, cười khổ nói:
- Nhờ Long quân ban thưởng nồng hậu, Nhất Khí tông ta được ích lợi nhiều!
Long quân gật gật đầu, cười nói:
- Chính là hỏa chủng, không coi là cái gì, người trong tu hành ấy mà, tuy có số mệnh tranh giành, nhưng không đến mức hẹp hòi như thế, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau là nên, nhưng mà một lần này nữ nhi của ta vì cứu ta người cha không nên thân này, khúm núm xin các ngươi giúp đỡ, ưng thuận rất nhiều yêu cầu, nhưng các ngươi vẫn ngậm vào không chán, như thế nào cũng phải để con bé cùng đi vào...
Hỗn Nguyên Tử đột nhiên cười không nổi, ánh mắt hơi co rúm lại.
Còn Long quân lại vẫn chưa ngừng, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trên người mấy vị Nguyên Anh kia, điểm danh từng người:
- Trưởng lão Minh Hà quật, tông môn các ngươi được xưng là tam đại thần thuật định càn khôn, một đạo trong đó nên là long cung ta tặng cho các ngươi đi? Lão nhi Tống gia, năm đó các ngươi mượn đạo kinh từ chỗ long cung chúng ta đi hình như đến bây giờ vẫn còn chưa trả lại đi? Còn có Phù Khí đạo, năm đó thái thượng trưởng lão trong tông các ngươi bị giao ma vương đuổi giết ba vạn dặm, chạy trốn tới trong long cung của bản tôn tránh nạn, chẳng lẽ đã quên chuyện này rồi sao? Còn có Văn gia nữa, Âm Linh đạo, Vân gia…
Hắn nói tới tên của mỗi một thế lực một phương, liền có một vị Nguyên Anh ánh mắt lóe lên, ngượng ngùng nói không ra lời.
Nếu nói đến thiếu nhân tình của Thương Lan Hải long cung, gần như mỗi một tông môn thế gia đều có phần, thứ nhất vì Bắc Vực Thần Châu khá gần với Thương Lan Hải vực, tu sĩ hai bên đều có lui tới với nhau, hơn nữa Thương Lan Hải long cung có tài nguyên phong phú, ra tay cũng hào phóng, hễ có yêu cầu gần như đều được đáp ứng, sau mấy vạn năm trôi qua, gần như tông môn nào đều hoặc nhiều hoặc ít thiếu nhân tình của long cung, lúc trước Long Nữ Ngạo Trinh không đi nơi khác, lại cứ đến Bắc Vực Thần Châu tìm viện binh, không hẳn không vì nguyên nhân này, hy vọng bọn họ có thể coi trọng đến phần tình hương khói đã từng có.
Nhưng mà cuối cùng vẫn chỉ có thể dùng ích lợi trao đổi, đây cũng không cần nhiều lời.
Long quân chậm rãi nói ra, lại sắc mặt hòa hoãn, nhẹ nhàng kể ra vài mẩu chuyện xưa rồi mỉm cười, im miệng, nhìn những lão tu Nguyên Anh trước mặt, cười nói:
- Thôi, chuyện quá khứ cũng khỏi nhắc lại, có vẻ bản tôn keo kiệt, một lần này nữ nhi của ta đây xin các ngươi giúp đỡ, tốt xấu gì các ngươi vẫn đáp ứng ra tay, nói ra cũng là Thương Lan Hải ta nợ một phần nhân tình của các ngươi…
Nói đến đây, giống như bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng cười một tiếng, lắc lắc đầu.
- Đây... Cần phải vậy…
Mấy lão tu Hỗn Nguyên Tử cũng có vẻ hơi xấu hổ, thấy Long quân nói như vậy, mới gật đầu cười theo.
Nhưng đúng lúc này, Long quân lại mỉm cười nói tiếp:
- Cho nên ta thấy khuê nữ nhà mình bị người ta khi dễ thành như vậy, muốn giết sạch một đám các ngươi, ra một ngụm ác khí, nhưng nghĩ lại, vẫn lưu lại một mạng cho các ngươi đi…
Chợt nghe thấy lời này, trái tim của chúng Nguyên Anh đều cả kinh, lòng sinh báo động.
Còn Long quân lúc này đã đột nhiên thay đổi sắc mặt, quát:
- Đều cút cho ta!
Hắn đột nhiên gào to một tiếng, trời đất đột nhiên tối sầm lại, rồi sau đó ầm vang một tiếng lóe sáng lên, trên trời buông xuống vô số thần lôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất