Lược Thiên Ký

Chương 649: Đâm chết hắn.

Chương 649: Đâm chết hắn.

- Hắn ở ngay trong chúng ta, nhanh chóng tìm ra hắn!
Theo âm thanh của Phương Hành vang lên, vẫn còn giống như ở bên tai làm cho đám người Thi Pháp Ấn kinh hãi, theo âm thanh này xem ra, tiểu ma đầu kia rõ ràng cách bọn họ không xa, nhưng vì sao dưới sự dò quét của thần niệm lại không nhìn thấy cái bóng của hắn? Cái giật mình này thế nhưng không nhỏ, lập tức hét lớn, trong lòng tất cả đệ Linh Xảo Tông ở trong đại trận tràn đầy hoảng sợ liếc nhìn bốn phía, chỉ sợ tiểu ma đầu kia đang ở bên cạnh mình.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tiểu ma đầu kia đi nơi nào rồi?
Chúng tu ở phía xa xem trận chiến vô cùng kinh ngạc, thậm chí có người đứng lên, đưa mắt nhìn về phía xa.
Bọn họ còn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng dự cảm không tốt lắm, nhao nhao nói nhỏ.
- Các đạo hữu chớ hoảng, để ta mời chân nhâm mắt to đến tìm tung tích của hắn...
Trong cơn kinh hoảng, trong pháp trận Linh Xảo Tông vang lên một tiếng hét lớn, bỗng nhiên có một nam tử mập lùn mặc tăng bào vải nhảy ra giữa không trung, tay áo bào phồng lên hướng về không trung, vậy mà từ trong tay áo bay ra một món đồ tròn trịa, tỏa ra ánh sáng choi lọi trên không trung, dò xét kỹ càng, rõ ràng giống một con mắt, giống như vật sống, ánh sáng trầm tĩnh, trong chốc lát đảo qua các Vực.
- Làm phiền chân nhân!
Thi Pháp Ấn an tâm một chút, cao giọng nói.
Vị chân nhân mắt to này là một vị dã tu Bắc Vực, chỉ vì tu vi tinh xảo, đã lập ra đạo trường của chính mình ở Cửu Mục Sơn, khi còn trẻ tuổi từng có kỳ ngộ, lại ở trong một ngôi miếu nhỏ hoang phế sau khi diệt phật, tìm được một quyển bí thuật phật môn, mấy món pháp khí, cùng với một bộ xương khô của một vị cao tăng sau khi tọa hóa lưu lại, hắn đang lo đạo tu hành liền noi theo đó, tu luyện bí thuật phật môn, luyện hóa mấy món phật môn dị bảo, bộ dáng cũng thay đổi, đã thành người mặc nửa phật nửa đạo ngày hôm nay, mà không bị người cười nhạo.
Mặc dù bề ngoài của hắn rất buồn cười, nhưng một thân bản lĩnh lại không tầm thường, món pháp bảo mà hắn tung lên kia được luyện từ một con mắt trên xương khô của cao tăng đạo Phật năm đó, bảo vật này không có thần thông, cũng không năng lực hàng phục, nhưng lại có thể kham phá hư nịnh, có một số chướng mục thuật ngay cả Nguyên Anh lão tổ đều không thể nhìn thấu, nhưng ở dưới món pháp bảo này của hắn cũng sẽ lộ ra nguyên hình, Linh Xảo Tông bỏ ra một cái giá lớn để mời hắn tới trấn giữ chính là vì đề phòng Phương Hành thi triển một loại thuật che dấu khí tức nào đó, hoặc là Long Quân dứt khoát ra tay giúp hắn che đậy thân hình, giấu giếm.
Thấy chân nhân mắt to bắt đầu khởi động pháp bảo, chúng đệ tử Linh Xảo Tông hơi an tâm một chút, từng người nín thở ngưng thần, cảnh giác bốn phía.
Lại thấy pháp nhãn kia bay lên trên không trung, ánh sáng quét ngang qua hư không, chân nhân mắt to phía dưới thì ống tay áo phồng lên, ngự không cưỡi mây, có hơi nhắm hai mắt lại, mười ngón tay đan thành pháp quyết, không ngừng thíc đẩy cái gì đó, sau nửa ngày về, hai mắt của hắn đột nhiên mở ra, ánh sáng của pháp nhãn giữa không trung đang loạn quét cũng bỗng nhiên dừng lại, một đạo ánh sáng thẳng tắp chiếu hướng về một chỗ trong không trung, vẫn bất động.
- Hắn ở nơi đó!
Chân nhân mắt to nghiêm nghị hét lớn, đưa tay che cái bình bát.
- Bá…Bá…Bá
Bên trong Linh Xảo Tông không thiếu người tu vi cao thâm, sau khi chân nhân mắt to chỉ rõ phương hướng, lập tức mấy đạo thần niệm cùng nhau quét tới.
Lúc trước hỗn loạn tưng bừng, chúng đệ tử hỗn tạp, pháp khí, phù triện, phi kiếm các loại linh quang bốn phía, loạn cả một đoàn, lấy thần niệm của bọn họ cũng nhất thời không tìm thấy Phương Hành, nhưng bây giờ xác định được phương hướng, lại được ánh sáng của pháp nhãn bắn ra chỉ vào, rõ ràng không ít, quét xuống một cái, lập tức phát hiện không đúng, ở dưới ánh sáng pháp nhãn bao phủ, bỗng có một tháp nhỏ to chừng ngón cái ngà voi bay nhanh trên không trung, tựa như một đạo tia chớp màu trắng, lặng yên không một tiếng động, tận dụng mọi thứ nhanh chóng du tẩu giữa pháp trận.
Lúc mọi người nhìn vào, đúng lúc thấy chân nhân mắt to chụp bình bát xuống, nhưng tháp nhỏ thực sự trơn trượt, vậy mà không chụp trúng nó.
- Là tháp nhỏ kia...
- Tiểu ma đầu ở bên trong tháp nhỏ, ngăn hắn lại...
Vô số người đồng thời hét lớn, ném pháp khí trong tay tới trấn ấp.
Tứ đạo đồng ấn của Thi Pháp Ấn, lưới tiên, đại đao của hai vị phong chủ khác, bình bát của chân nhân mắt to cùng nhau phủ lên, pháp khí còn chưa tới, khí tức liền đã trấn áp hư không, trong lúc nhất thời ánh sáng của pháp bảo bao phủ các Vực, ngay cả phong tục thời xưa còn lưu lại tựa hồ cũng đọng lại, thời gian đều giống như ngừng trôi, mà ở chỗ của bốn đạo đồng ấn huyền bí, chỉ tính sáng sáng thôi đủ để trấn áp hư không.
Chỉ tiếc, đối Phương Hành, hoặc nói đúng hơn là tháp nhỏ kia không tác dụng lớn, lúc này trong tháp nhỏ, Phương Hành cùng Đại Kim Ô nhìn chỉ chừng hạt gạo, nhưng lại phách lối, đem biến cố chung quanh nắm giữ trong đầu, thấy một lần đông đảo pháp bảo quét tới, Phương Hành lập tức nhảy dựng lên, cười to nói:
- Ha ha ha ha, bằng những thứ hàng rách rưới này cũng muốn ngăn cản ta sao? Hư vô tháp, trốn cho ta...
- Sưu...
Vốn là tốc độ của tháp nhỏ ngà voi cũng đã vô cùng kinh người, nhưng vì để tránh cho bị người ta phát giác, nó không có thúc đến cực hạn, trong chốc lát tốc độ của nó tăng gấp ba, "Xùy" một tiếng, ngay cả hư không đều cắt ra một cái lỗ hổng thật dài, lúc hư không chung quanh bị đọng lại xuất hiện kẽ nứt, hoàn toàn mất đi hiệu quả, trơ mắt nhìn tháp nhỏ kia phá xuất trùng vây, trốn về phía trước.
- A, không tốt, ngăn lại hắn...
- Người? Tháp?
- Ở nơi đó, đánh hắn...
- Đi cái con mẹ ngươi, đó là Hỏa Hoa Châu của bản tọa, ngươi đánh sai rồi, đưa pháp bảo cho ta...
Tiểu tháp thực sự quá nhỏ, thế như chớp đi đại trận, những nơi nó đi qua nhất thời dẫn phát hỗn loạn lung tung, thật giống như trên chiến trường, thiên quân vạn mã bày trận, kiếm khách có võ nghệ cao cường hơn nữa cũng không thể mạnh mẽ giết ra khỏi trùng vây, nhưng thiên quân vạn mã mặc áo giáp cầm kích này lại không thể cản được một con ruồi đang bay nhanh, ngươi tới ta đi, chẳng những không ngăn được tiểu tháp, ngược lại trở thành trở ngại cho những người khác, phần lớn công kích lại chính người của bọn hắn ngăn cản, không bao phủ đến tiểu tháp.
- Xôn xao.
Một đạo lưới tiên rơi xuống, không bao phủ tiểu tháp, lại bao phủ mười mấy đệ tử Linh Xảo Tông.
- Sưu!
Một thanh thần kiếm bay tới, tiểu tháp từ dưới kiếm phong chạy đi, hai ba người bên cạnh lại bị một kiếm của hắn đánh chết.
- Oanh!
Bốn đạo đại ấn phủ xuống không trấn trụ được Phương Hành, ngược lại rong ruổi đâm nghiêng, nện trúng hai con hung thú đang xông tới.
Đường đường là đại trận của Linh Xảo Tông thực sự đã lộn xộn.
- Tiểu ma đầu, chạy đi đâu...
Trong hỗn loạn, vẫn là phá nhãn của chân nhân mắt to kia lại lần nữa bắt được tung tích của Phương Hành, hét lớn một tiếng, tiếng như chuông, uy phong bá đạo, đứng ở không trung, cầm trong tay một cây hoàng kim đại xử, đón đầu hướng đi của tiểu tháp.
- Mẹ nhà hắn, giết chết con lừa trọc này...
Phương Hành là người hay mang thù, thấy hòa thượng này cản đường, không những không tránh né, ngược lại tăng tốc đánh tới, bịch một tiếng, cán hoàng kim đại xử kia đập vào trên tiểu tháp, ngoài dự liệu, tiểu tháp hoàn toàn không có bị hắn đập bay, ngược lại đại xử trong tay nắm chấn động bay ra ngoài, một cánh tay tê dại khó tả, cùng lúc đó, tiểu tháp nhanh chóng bắn đi, giống như một tia chớp xuyên qua mắt phải của hòa thượng mắt phải, xuyên sọ mà qua.
- Bồng...
Một đạo huyết quang cùng với tiểu tháp từ gáy hòa thượng bay ra, lại lần nữa bay về phía hư không.
Chân nhân mắt to chân nhân kêu rên liên hồi, thực sự được không bù được mất, kêu oa oa rơi xuống mặt đất, cũng không biết có ngã chết hay không.
Toàn bộ đại trận của Linh Xảo Tông đã loạn tùng phèo, mà rơi vào trong mắt người xem trận chiến lại cảm thấy khác biệt, từ hư không nhìn xuống dưới, chỗ bố trí đại trận của Linh Xảo Tông đều bị mây đen bao phủ, che khuất bầu trời, âm lãnh khắc nghiệt, nhưng sau khi tiểu ma đầu kia vọt vào trong trận, lại rõ ràng nhìn thấy, không ngừng có linh quang, kêu thảm, huyết nhục vẩy lên, và những nơi hỗn loạn nối thành một đường thẳng tắp, nhanh chóng tiến tới phía trước, một mảnh mây đen phạm vi chừng trăm dặm lại giống như bị một thanh kiếm vô hình tiên xẹt qua, trơ mắt nhìn từ bắc xuống nam đang nhanh chóng bị chia cắt thành hai nửa, bây giờ đã phân rách ra hơn bảy mươi dặm.
- Không tốt, mau mời pháp tướng Nguyên Anh lão tổ giáng lâm...
Trong trận lúc này, Thi Pháp Ấn cũng không lo được hình tượng của bàn thân, hai mắt như sao điên cuồng kêu to.
Tiểu tháp kia thực sự quá quỷ dị, khiến rất nhiều thủ đoạn của bọn hắn đều rơi vào khoảng không, trơ mắt nhìn tiểu ma đầu sắp xông trận thành công.
Đến lúc này, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mời pháp tướng Nguyên Anh lão tổ giáng lâm, trấn áp kẻ này.
- Ha ha, tiểu tử, ở lại đây đi!
Không cần hắn nói, ở vị trí phía sau đại trận của Linh Xảo Tông, một tế đàn được che giấu trong pháp trận, trong lúc đó có một đạo ánh sáng bay lên, trên không trung, hóa thành một lão giả áo bào trắng cả người cao trăm trượng, ha ha cười to, bàn tay từ phía trên rơi xuống, trên năm ngón tay pháp lực ngưng tụ, ở giữa khóa chặt một điểm, đương nhiên đó là tiểu tháp kia.
Đại tu Nguyên Anh của Linh Xảo Tông bỗng nhiên xuất thủ.
Hoặc là nói, hắn đã sớm ở trong trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ thế cục không ổn liền ra tay thu thập tàn cuộc.
Thi Pháp Ấn không phải người ngu, lão tổ Nguyên Anh của Linh Xảo Tông cũng không phải kẻ đần, biết lần đánh cược này, nhìn như tiểu ma đầu cùng Kỳ Tú Phong của Linh Xảo Tông cược đầu người, trên thực tế đã liên lụy đến mặt mũi của Linh Xảo Tông, nếu như Linh Xảo Tông thắng, cũng không quá mức vinh quang, dù sao cũng tập hợp lực lượng toàn tông chỉ thắng một thiếu niên người Nam Chiêm mà thôi, nhưng nếu như Linh Xảo Tông thua thật sự mất hết thể diện, gần như không cách nào tự xưng là đại tông của Bắc Vực, cũng vì nguyên nhân chính này, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp chính là vì phòng ngừa vạn nhất.
Pháp tướng Nguyên Anh lão tổ của Linh Xảo Tông đã sớm ẩn nấp ở bên trong đại trận, nếu như tiểu ma đầu không thể phá trận, hắn đương nhiên sẽ không hiện thân, nhưng lúc này hiển nhiên người toàn tông đều không bắt được tiểu tháp kia, không làm sao được, hắn cũng chỉ có thể hiện thân cứu vãn.
Bắt tiểu ma đầu này đơn giản sẽ bị người ta âm thầm nói lời ong tiếng ve, quan trọng vẫn là bảo vệ mặt mũi.
- Không biết xấu hổ, vậy mà giấu giếm Nguyên Anh ở bên trong đại trận, Tiểu Cường Tặc, lúc này làm sao bây giờ?
Trong tiểu tháp, Đại Kim Ô cảm nhận được bên ngoài như bị lực cường đại như thiết liên trói buộc, vừa giận vừa tức, oa oa kêu to.
Phương Hành đang mhống chế tiểu tháp cũng nổi giận, ngồi ngay ngắn nhìn hư không phía trước, trong tiếng cười lạnh, Nguyên Anh lão tổ của Linh Xảo Tông phủ tay xuống chỗ này, tính tình nóng nảy lập tức bạo phát, linh lực điên cuồng rót vào tiểu tháp, kêu to lên:
- Đâm chết hắn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất