Chương 666: Dùng căn cơ trăm năm chiến đấu với một người
- Văn gia đạo tử Văn Diệc Nho, ở đây thủ quan!
Một hơi xông vào trận thứ năm, Phương Hành cũng hơi ngẩn ra. Người thủ trận của trận này lại là một người quen, cầm đầu chính là một người trung niên đầy mặt nho nhã, chính là Văn gia đại nho sư Văn Diệc Nho mà hắn đã từng đánh bại ở Thiên Nhất cung, mà ở giữa không trung còn có rất nhiều Văn gia Phù sư thân mặc áo xanh đang đứng, chừng gần trăm tên, trên người mỗi người đều có vẻ nghiêm túc đáng sợ.
- Tiểu ma đầu, ngày hôm nay ngươi vào trận này, đừng mơ có thể ra ngoài được!
Giọng nói oán hận của một cô gái vang lên, là một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, đương nhiên đó là Văn Nghiễn Tâm, ban đầu ở Thiên Nhất cung suýt nữa bị Phương Hành dùng một kiếm chém thành mảnh nhỏ, khó khăn lắm mới được Văn Diệc Nho cứu ra, sau lại vẫn chưa từng gặp lại, không ngờ tới trận thứ năm này lại là do Văn gia họ thủ trận, mà nàng ta lại là một người nổi bật của Văn gia, tới trong trận này trở thành một trong số những người thủ trận.
- Trong trận này còn có hai lão đầu nữa mà? Người đâu rồi?
Phương Hành chỉ liếc mắt nhìn hai người này một cái, ánh mắt băn khoăn nhìn xung quanh.
Trước khi vào trận, hắn cũng đã hỏi rõ ràng, biết ngũ lão Đại Tuyết Sơn thì Long Kiếm Đình đã chết, Sở Thái Thượng cũng đã mệt mỏi ngã xuống, nhưng Trương Đạo Nhất cùng sư phó Hồ Cầm lão nhân của Diệp Cô Âm cùng Ứng Xảo Xảo thì bị vây trong trận thứ năm, không rõ sống chết.
- Ngươi nói hai người bọn họ sao?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Văn Nghiễn Tâm lại xuất hiện vẻ hung ác, chậm rãi giơ tay lên chỉ về một hướng.
Phương Hành nhìn lại, nhất thời sắc mặt đại biến.
Lúc này đang ở trong trận thứ năm, xung quanh đều là huyễn kính chân thật, là một dải núi bao la một vùng tựa như tiến vào thế giới chỉ có núi lớn liên miên cùng biển mây bao la, khí tức cổ xưa cùng sự nguy nga khiến người ta run như cầy sấy, còn ở dưới một ngọn núi bỗng nhiên có một ngọn núi lớn trấn áp ngay chính giữa, phía dưới có hai luồng khí tức cực kỳ nhỏ yếu truyền ra, chính là Hồ Cầm lão nhân và Trương Đạo Nhất.
Hai luồng khí tức đang bị sơn ý hùng hồn không ngừng tiêu hao, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đoạn khí mà chết.
- Chỉ là hai lão nhân, các người lại trấn áp bọn họ dưới chân núi?
Con mắt Phương Hành trợn tròn, có tơ máu mơ hồ xuất hiện.
- Ai bảo bọn họ không phá được đại trận, lại trộm cơ mưu lợi đưa một người ra ngoài?
Văn Nghiễn Tâm nhìn thấy Phương Hành như vậy, đáy mắt liền dâng lên hận ý dày đặc, lớn tiếng quát:
- Tiểu ma đầu, ngươi tốt nhất nên thông minh chút, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bằng không bản cô nương trước tiên sẽ đè chết hai người bọn họ, sau đó sẽ trấn áp ngươi trăm năm, phát tiết mối hận của ta!
Phương Hành không trả lời nàng ta, ngưng thần một lát, kêu với phía dưới:
- Hồ Cầm lão tiền bối, còn nghe thấy không?
Chân núi vang lên một tiếng than nhẹ suy yếu:
- Tiểu hữu, thật mệt ngươi vẫn còn tới xông trận, Vạn La lão đệ của ta cũng thua rồi sao?
Phương Hành nói:
- Một mình ông ấy xông qua hai trận!
Giọng nói hư nhược phía dưới than thở:
- Cũng coi như không tệ, tiểu hữu, đã vào trận này, bọn ta không có ý sẽ về nữa!
Phương Hành gật đầu, nói:
- Xin lỗi, lão tiền bối!
Nghe được nội dung đoạn đối thoại của bọn họ, đầu lông mày của Văn Nghiễn Tâm nhướn một cái, giọng the thé nói:
- Tiểu ma đầu, ngươi không muốn mạng của bọn họ nữa hay sao?
Phương Hành nghe thấy ngẩng đầu lên, điềm nhiên nói:
- Ta càng muốn mạng của ngươi hơn!
- Ầm!
Dĩ nhiên không chút khách khí, phất tay với Đại Kim Ô liền giết tới. Đại Kim Ô phối hợp khăng khít với hắn, biết được tâm tư của tiểu ma đầu, mở kim sí ra. Mang theo lực hùng hồn vô tận như muốn lật sông lấp biển đánh theo Phương Hành. Còn Phương Hành cũng nhảy dựng lên, hai chân đạp lên cánh nó một cái. Thân hình nhất thời giống như sao băng vọt thẳng về hướng Văn Nghiễn Tâm. Trong quá trình này, phía sau, một đôi kim sí hiển hóa ra bỗng nhiên vỗ, lực vút qua đó thế như thiểm điện, trong chớp mắt đã vọt tới trước người của Văn Nghiễn Tâm.
- Ngươi dám...
Văn Nghiễn Tâm lấy ra một tấm sơn phù, làm bộ đè về phía dưới.
Một phù như một núi, phù xuống đỉnh núi, lực của núi sẽ tăng cấp đôi.
Nhưng mà Phương Hành căn bản không lưu ý tới sơn phù này, dường như hắn không thèm để ý tới Hồ Cầm lão nhân cùng Trương Đạo Nhất ở phía dưới, trực tiếp dùng một kiếm bổ về phía Văn Nghiễn Tâm. Văn Nghiễn Tâm ngoài dự liệu, Phương hành lại xuất thủ quá nhanh, nàng ta căn bản không kịp ngăn cản, chỉ trong khoảnh khắc, mũi kiếm sắc bén đã chém tới bên người, một loại sát khí đáng sợ khó có thể hình dung dũng mãnh tràn vào trái tim, khuấy động tim phổi...
- Đại ca ca cứu ta...
Văn Nghiễn Tâm hét ầm lên, chỉ là lúc lên tiếng thì đã chậm.
- Lui lại!
Trong một chốc này, Văn Diệc Nho ổn trọng hơn so với Văn Nghiễn Tâm, từ lúc Phương Hành gầm lên, gã đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, phất tay đã đánh ra bảy tám cái sơn phù, giống như bảy tám ngọn núi liên tục trấn áp xuống phía dưới, đồng thời thân hình gã lóe lên vút qua sau đầu của Văn Nghiễn Tâm, kéo sau cổ nàng ta gấp gáp lùi về phía sau, mà vào lúc này, Phương Hành bỗng nhiên đã giết đỏ cả mắt, đối với mấy sơn phù đánh tới ở phía sau đều không hề để ý tới. Tay trái lăng không ấn xuống, cũng có một tia sơn ý hiện lên đụng nát mấy ngọn núi, tiếp tục đánh một kiếm xuống.
- Vèo!
Một cánh tay của Văn Nghiễn Tâm bị hắn chém xuống, sau đó Văn Diệc Nho mới kịp lôi nàng ta đi.
- Ầm!
Chuyện này còn chưa xong, Phương Hành vừa thấy một kiếm này không thể lấy mạng của Văn Nghiễn Tâm thì hai chân bước trên không trung một bước, trong một chốc khó khăn lắm mới xông tới trước đầu của Văn Nghiễn Tâm, làm Văn Nghiễn Tâm sợ tới mức như mất hồn, mở miệng kêu to, may là vào lúc này, Văn Diệc Nho đã thúc đẩy lực đại trận, trong chốc lát trên không trung, sơn ảnh lưu chuyển, liên tiếp không ngừng đè ép về phía Phương Hành.
- Mở cho ta!
Phương Hành chỉ cảm thấy trên dưới trái phải có trọng lực vô cùng ép xuống, mở miệng hét lớn, hai tay đỡ núi.
Bịch!
Vào lúc này Đại Kim Ô cũng lao xuống, hai cánh vỗ lên liên tục, không ngừng đánh bay đỉnh núi trên đầu Phương Hành
Nhưng mà chúng Phù sư của Văn gia đồng thời hét lớn xuất thủ, bắn ra từng sơn phù, làm ngay cả Đại Kim Ô cũng bị bao phủ ở trong đó.
Rầm rầm rầm!
Ánh mắt trợn lên nhìn, Phương Hành và Đại Kim Ô liên thanh rống giận nhưng thân hình không ngừng rơi xuống, trên đỉnh đầu, chư phù biến thành núi.
- Tiểu ma đầu, không nhìn xem nơi đây là nơi nào!
Văn Diệc Nho vừa dán Mộc Ý chi Phù lên Văn Nghiễn Tâm để chữa thương, vừa dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn xuống phía dưới, giọng nói trở nên ác độc:
- Vì thủ trận thứ năm này, Văn gia ta ước chừng đã lấy ra tất cả thượng phẩm sơn phù tích trăm năm ra, ngươi lấy cái gì để đấu với căn cơ trăm năm của Văn gia ta? Chỉ bằng sơn pháp buồn cười của ngươi ư? Sơn pháp kia của ngươi chỉ là loại bình thường, lại còn không trọn vẹn, lại không tu luyện sơn pháp gì khác, hù dọa người thường còn có thể, nhưng ở trong mắt của Văn Diệc Nho ta cũng chính là sơ hở lớn của ngươi!
Trị xong cho Văn Nghiễn Tâm, hai tay gã chắp sau lưng mắt lạnh nhìn xuống phía dưới, thấp giọng tự nói:
- Đừng có quá coi thường Văn Diệc Nho ta, lần trước đánh một trận ở Kính hồ, ta đã nhìn thấu kẽ hở của ngươi rồi, từ đó, ta vẫn luôn đợi một trận chiến này!
Phương Hành ở phía dưới liên thanh rống giận, quơ đao phá núi.
Nhưng mà sơn phù bay xuống như mưa, mượn cả lực của đại trận này, đáng sợ đến bậc nào.
Quả thực giống như là dưới bầu trời đột nhiên mọc lên cơn mưa núi lớn, từng tòa liên tiếp không ngừng rơi xuống.
Mỗi khi hắn đánh nát một ngọn núi liền có bốn năm ngọn núi lớn hạ xuống, ngưng kết thành núi mới cao trăm trượng, cao ngàn trượng, cao vạn trượng, mấy chục ngọn, mấy trăm ngọn từ người của Văn gia tìm trăm năm tỉ mỉ soạn ra sơn phù, vào lúc này sức mạnh ngưng kết tại một điểm, trấn áp Phương Hành và Đại Kim Ô ở chân núi, hơn nữa ngọn núi lớn kia còn đang liên tiếp cao lên, tụ lại.
- Phụt...
Phương Hành ở chân núi phun ra một ngụm máu tươi, khí tức đang chậm rãi mất đi.
- Ha ha ha ha... Tiểu ma đầu, đến trong trận này rồi, ngươi còn muốn giết ta? Ta muốn trấn áp ngươi một trăm năm!
Văn Nghiễn Tâm khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần điên cuồng cười phá lên, từ trong tay một Phù sư khác đoạt lấy sơn phù, thả một bó lớn xuống.
- Hắn... khí tức của hắn sao càng ngày càng yếu như vậy?
Lúc này ở chân núi Phong Thiện sơn, Ứng Xảo Xảo cảm thấy cả kinh, run giọng hỏi.
Chỉ là Diệp Cô Âm ở bên người nàng lại không trả lời nổi vấn đề này của nàng, từ sau khi Phương Hành vào trận thứ năm, tất cả tâm thần của nàng đều dùng để cảm ứng khí tức biến hóa trong trận, dù sao sư phụ và sư tôn của nàng đều đang bị hãm thân trong trận thứ năm, sinh tử chưa rõ, cũng chính là vì thế, nàng bỗng nhiên phát giác ra khí cơ chưa từng có từ trước đến nay của Phương Hành ở bốn trận trước đó, ở trong trận thứ năm này lại đột nhiên yếu đi nhiều...
- Ha ha, trận thứ năm do Văn gia thủ trận, quả nhiên hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh!
- Năm lão giả ở trận này bị thua thiệt nhiều, tiểu tử này quả nhiên cũng trốn không thoát.
- Tiểu quỷ kia người mang dị chủng, chí ít đan thành ngũ pháp, mà bốn pháp trong đó lại đều là pháp chủng thế gian khó gặp, kim, thủy, hỏa, mộc bốn pháp đều rất bất phàm, đương nhiên có thể nhẹ nhàng qua được bốn trận trước đó, chỉ tiếc sơn pháp của hắn tàn khuyết không đầy đủ, đụng phải trận thứ năm đương nhiên như đâm phải vách tường, nghe nói trận chủ Văn Diệc Nho cũng từng bại bởi hắn, lần này có thể xả hận rồi.
Ba vị đạo chủ của Bắc tam đạo lúc này cũng nhẹ giọng mở miệng, trái tim cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Phụ vương, hắn...
Sắc mặt của Long Nữ căng thẳng gấp gáp nói với Long Quân.
Sắc mặt của Long Quân nặng nề, gật đầu nói:
- Trước đó ta từng nói với hắn, sơn pháp của hắn quả thực không đủ, không chỉ có phổ thông mà lại còn không trọn vẹn, nếu như nhận được một vài đan pháp phẩm chất cao cùng công quyết thì có thể tăng lên, nếu không đạo sơn pháp này sẽ trở thành khe hở vĩnh viễn trên con đường tu luyện của hắn, chỉ tiếc, loại công quyết này thực sự khó tìm, cho dù có công quyết cũng phải tìm loại sơn chủng trên đời hiếm thấy cho hắn cảm ngộ luyện hóa mới trở thành đan pháp của hắn, ta vốn muốn chờ hắn trở thành thần tử của Tứ Hải sẽ giúp hắn, hiện tại cũng không kịp rồi!
Câu nói này vừa nói ra, sắc mặt của Long Nữ nhất thời đại biến.