Chương 760: Bạch xà nhớ thù
Bạch xà trốn chạy, Lữ Phụng Tiên rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể lần thứ hai quay lại pháp thuyền.
Lúc này một đám tán tu thoát khỏi cái chết cũng đàng hoàng trở lại, mỗi người dáng vẻ còn chưa hết khiếp sợ, sau khi trải qua phen thương vong này, bọn họ mới biết lợi ích không dễ mà có được như vậy. Tinh thần vừa mới hưng phấn đã biến mất sạch sẽ, nhưng lúc này ánh mắt của nữ tử mặc thanh y nhìn Phương Hành không còn sự chán ghét nữa. Biết vừa rồi mình có chút lỗ mãng, thua thiệt hòa thượng này giúp mình tránh khỏi một trận đại nạn, tuy là vẫn không cho khuôn mặt tốt gì nhưng vẫn khách khí nói một tiếng cám ơn.
Pháp thuyền lần thứ hai đi về phía trước, đến lúc này đã không dám lỗ mãng như vừa rồi, chỉ có thể chậm rãi di chuyển về phía trước.
Nhưng mà không ngờ tới chính là, tuy bọn họ bởi vì không thể chém giết được con bạch xà một sừng kia mà buồn bực, chuyện này vẫn còn chưa xong, thời gian một nén hương sau đó, khi pháp thuyền bọn họ đang nặng nề mà chậm rãi vòng qua một ngọn núi lớn bỗng nhiên chợt có một tia ma mang đỏ tươi vọt tới hung hăng đụng vào pháp thuyền. Phòng ngự đại trận bảo vệ pháp thuyền ngay lập tức khởi động nhưng vẫn bị sức mạnh đáng sợ này đánh cho phải lảo đảo một cái, phòng ngự đại trận suýt nữa bị vỡ vát. Đám Lữ Phụng Tiên đều quá sợ hãi, nhảy ra từ trong khoang pháp thuyền, chỉ thấy được phía sau ngọn núi lớn kia có một cái bóng trắng đánh một vòng, khiêu khích xèo xèo vài tiếng, sau đó trốn vào không trung.
- Có huyết mạch của vương tộc, Di Chủng này quả nhiên là bất phàm, còn hiểu được việc mang thù.
Chư tán tu đều kinh ngạc, đáy mắt tỏa ra sự khủng hoảng. Bất kể là ai bị ma chủng để mắt tới như vậy, trong lòng đều không yên được.
Chỉ có điều Lữ Phụng Tiên lại lạnh lùng híp mắt nhìn, không nói một lời, ra lệnh pháp thuyền lần thứ hai đi tới.
Quả nhiên, không đến nửa canh giờ, bạch xà một sừng lần nữa hiện thân, cuồn cuộn dâng lên từ một ngọn núi lớn, đánh thẳng về hướng pháp thuyền.
May mắn được Lữ Phụng Tiên có chuẩn bị, phi thân ra khỏi pháp thuyền, một kích làm vỡ nát núi lớn, tránh việc pháp thuyền bị ngọn núi lớn này rơi xuống đánh thành mảnh vụn, chỉ có điều lúc y muốn đuổi theo bạch xà một sừng thì nó đã lần nữa chạy trốn mất dạng. Tốc độ của nó thực sự quá nhanh, còn có khả năng thu liễm ma khí của mình lại, không dễ dàng phát giác ra. Xoay mình quay lại, lại từ con mồi chuyển thành thợ săn.
- Sư huynh, thực sự không được, chúng ta chỉ có thể tạm thời lui về phía sau.
Liên tiếp bị nó quấy rầy mấy lần, đoàn Lữ Phụng Tiên đừng nói tới việc chém giết những Hồng Hoang Di Chủng khác, chỉ việc đề phòng con bạch xà một sừng này cũng đã vô cùng phiền phức rồi. Còn vẻ mặt của Sư Nam Cát nghiêm trọng, biết bạch xà này tuy không đánh lén thành công nhưng trên thực tế cũng càng lúc càng nguy hiểm hơn. Một khi nó đắc thủ, đoàn mình chắc chắn sẽ phải chết hơn phân nửa, cho nên không thể không nêu ý kiến rút lui trước với Lữ Phụng Tiên.
- Chẳng lẽ, ngươi muốn cho ta bị mang tiếng bị một con súc sinh bức lui ư?
Lữ Phụng Tiên cắn răng nói, ánh mắt lạnh lẽo, nổi lên ý hận. Thậm chí ánh mắt nhìn Sư Nam Cát cũng có chút bất thiện. Sư Nam Cát bất đắc dĩ, đương nhiên là biết Lữ Phụng Tiên không muốn bị mang danh này, tuy y đã giết một con Di Chủng, xem như là khá ổn rồi, nhưng y tự cao mình đường đường là truyền nhân của Thái Thượng Đạo thống, hậu duệ chân tiên của Thái Hạo Lữ bộ, thế nào mà bằng lòng bị một con Hồng Hoang Di Chủng ép quay lại Bạch Ngọc kinh được?
- Lữ công tử, Trần Lão Hạc cầu kiến, có chuyện quan trọng cần trao đổi.
Lúc đang phiền não, khoang chính lại có người cầu kiến, là do Trần Lão Hạc mới tới, đầy mặt tươi cười hành lễ với Lữ Phụng Tiên.
- Nói đi!
Nghe xong lời nói của Trần Lão Hạc, sắc mặt Lữ Phụng Tiên chán nản, lạnh giọng mở miệng.
Bình thường y nho nhã ung dung, nhưng lúc này cũng có vẻ mất đi chút phong độ, dáng vẻ là bị bạch xà một sừng làm cho tức giận không nhẹ.
Trần Lão Hạc thấy vậy trong lòng cũng nói thầm, chỉ có điều vẫn cố lấy dũng khí, cười nói:
- Lữ công tử, Hồng Hoang Di Chủng nhớ thù. Nhiều lần tới quấy rầy, mặc dù không sợ cũng cảm thấy chán ghét, tiểu lão nhi có kế này có thể bắt được súc sinh kia.
Lời đó vừa nói ra, ánh mắt của hai người Lữ Phụng Tiên cùng với Sư Nam Cát đều nhìn về phía gã, âm trầm không nói.
Trần Lão Hạc nở nụ cười một tiếng, nói:
- Theo góc nhìn của lão phu, mặc dù Hồng Hoang Di Chủng đáng sợ, nhưng thần uy của Lữ công tử cái thế, trảm nó cũng dễ như trở bàn tay, chỉ là nó tới nhanh, chạy nhanh, khó có thể bắt mà thôi! Chỉ có điều bây giờ nếu nó nhớ thù quấn quýt chúng ta không tha, sao lại không lợi dụng nó một chút, bày một cái bẫy chờ nó tới? Ha ha, nhân thủ của chúng ta rất nhiều, nếu như tìm được địa hình thích hợp hạ một cái đại trận dẫn nó tới, vây khốn nó, nó trốn cũng không thoát, tới lúc đó Lữ công tử lại xuất thủ.
- Bạch xà giảo hoạt đa nghi, cộng thêm tốc độ nhanh như sấm sét, làm sao dễ dàng mắc lừa như vậy được?
Nghe xong Trần Lão hạc nói, Lữ Phụng Tiên cau mày, lạnh lùng nói một câu.
Mưu kế Trần Lão Hạc này nói cũng không phải thứ mới mẻ gì, là mai phục thường gặp mà thôi. Vừa nghe nói xong y liền hiểu rõ, chỉ là nghĩ tới tính thành công của kế hoạch này, Lữ Phụng Tiên vẫn mặt không chút thay đổi nhìn Trần Lão Hạc.
- Ngược lại cũng không phải không thể được!
Sư Nam Cát lại như có điều suy nghĩ, lúc này lại đứng ra ngắt lời:
- Tuy bạch xà có sẵn linh tính nhưng chung quy cũng không phải vương tộc thật sự, trí tuệ hữu hạn, cho dù có giảo hoạt một chút nhưng cũng khó mà nhìn thấu bố trí chu đáo chặt chẽ của chúng ta, kế hoạch này ta nghĩ nếu chúng ta chia binh hai đường, một nhóm người lặng yên xuống thuyền, một nhóm người khác thì khống chế pháp thuyền chuyển hướng về Bạch Ngọc kinh, súc sinh kia nhất định sẽ cho rằng chúng ta không chịu nổi phiền phức nữa, hồi kinh rồi. Sau khi nó thả lỏng cảnh giác sẽ tìm người làm mồi, dẫn nó tới giết, hãm nó vào mai phục cũng không khó, đương nhiên cần phải chú ý mấy chi tiết, ta kiến nghị, do chưởng giáo sư huynh ngươi đứng trên pháp thuyền khiến nó tận mắt nhìn thấy ngươi đã quay về thành, nó chỉ kiêng kỵ một người là huynh, chỉ cần huynh rời đi, nó nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác, còn chúng ta chọn ra bốn mươi, sáu mươi người ra bày đại trận chí ít cũng có thể vây khốn nó trong thời gian một nén hương, trong thời gian đó, chỉ cần sư huynh đúng lúc chạy tới, nó nhất định phải chết!
Lữ Phụng Tiên cúi đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát, cũng có chút động tâm, chủ yếu là hiện nay cũng không có biện pháp khác nào tốt hơn.
Sau đó, y mới trầm ngâm hỏi:
- Kế này đơn giản, mồi lại khó, ngươi đã có thí sinh thích hợp chưa?
Trần Lão Hạc chính là đang chờ những lời này, vội vàng nói:
- Người làm mồi dụ này thứ nhất tu vi không thể quá thấp, bằng không vừa đối mặt liền bị nuốt rồi, thứ hai cũng phải có cơ linh lớn mật, am hiểu chuyện chạy trốn mới có thể nhận trách nhiệm nặng nề này, ta cũng biết có một người khá phù hợp.
Thuyết phục rồi nói thật nhỏ ra một cái tên, vẻ mặt chân thành nhưng có chút âm hiểm.
- Vậy Hành Phương hòa thượng là thích hợp nhất!
Lữ Phụng Tiên cùng Sư Nam Cát lười để ý tới chút tâm tư nhỏ này của gã, chăm chú suy nghĩ tính khả thi trong chuyện này.
Trần Lão Hạc cười, nói tiếp:
- Tu vi của hòa thượng kia, tiểu lão nhi ta chưa thấy rõ ràng lắm, nhưng thấp nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa to gan lớn mật, nhất là đáng ghét, hơn nữa tốc độ chạy của hắn khi theo Sư trưởng lão, bình thường ngươi dẫn bọn ta đi lấy phù chiếu để làm việc, cũng nên để ý tới chuyện này rồi chứ! Mỗi khi gặp phải nguy hiểm hoặc là lúc đoạt lợi ích, hòa thượng này hoặc trốn hoặc đoạt công, có thể gọi là nhanh chư tia chớp!
- Ồ?
Lữ Phụng Tiên cũng có chút ngạc nhiên, nhìn Sư Nam Cát.
Sư Nam Cát cười khổ nói:
- Thật là có việc này, năm ngày trước, ta dẫn bọn hắn đi Phục Đà sơn tìm kiếm một cây bảo dược, cũng không ít người từ xa đều thấy được cây thuốc quý kia, ta cách gần hơn một chút, kết quả hòa thượng này vèo một tiếng đã đi qua đó, ta còn chưa phản ứng kịp, hắn đã cầm bảo dược trong tay, cười ha hả, cuối cùng ta phải tốn một phen công phu mới lấy lại được từ tay hắn.
- Nếu có người như thế để chọn, vậy cứ làm như thế đi!
Lữ Phụng Tiên trực tiếp quyết định, lạnh lùng nói.
Tuy là đám tán tu này còn có chỗ hữu dụng, nhưng nếu có thể giúp y chém chết bạch xà, đương nhiên không ngại chết mất một, hai người.
- Aiz, vậy để tiểu lão nhi đi nói là được.
Trái tim Trần Lão Hạc đại thịnh, không ngừng đồng ý liên tục, sau đó đi ra sau khoang thuyền.
- Gì? Để cho ta đi dẫn bạch xà qua đây?
Sau một hồi lâu, bên trong pháp thuyền, một giọng nói gầm thét vang lên. Ngón tay của Phương Hành chỉ vào mũi của mình, cực kỳ kinh ngạc nhìn Trần Lão Hạc đang cười lạnh đứng trước mặt. Vừa sợ vừa giận, quả thực hận không thể kéo lão già chết tiệt này qua đánh cho một trận.
- Ha ha, mọi người đều sẵn sàng góp sức cho môn đình của Lữ công tử rồi, tới lúc xuất lực sao có thể lui lại được? Hòa thượng, ngày bình thường đi cùng ngươi, ngươi cướp đoạt công lao, lười biếng đùa giỡn gây sự, vì tư lợi, chuyện này bọn ta cũng sẽ không nói nữa, kế hoạch lần này, ta cùng với Lữ công tử cùng Sư trưởng lão đã nói xong, không một ai thích hợp hơn ngươi nữa, ngươi cũng bớt nói nhảm đi, nhận việc mà làm đi thôi! Nếu có thể thành công dẫn bạch xà vào trong vòng mai phục, Lữ công tử tất sẽ nhớ công đầu của ngươi, hậu thưởng cho ngươi!
Trần Lão Hạc lành lạnh nói, vẻ mặt trang nghiêm, khóe miệng lại dấy lên một nụ cười lạnh lùng.
Vẻ mặt lại như đang nói: Nếu sống sót đương nhiên sẽ có hậu thưởng, nếu chết đi, vậy có hậu thưởng ngươi cũng không lấy được.
Mà trên thực tế, gã không thể nào nói thẳng ra chủ ý của mình được, nếu lúc sau Phương Hành thật sự dẫn được bạch xà tới, dưới tình thế cấp bách, còn có ai có thời gian để ý tới hòa thượng này nữa? Đương nhiên phải đồng loạt ra sức vây khốn ở bên trong đại trận, tùy ý để bạch xà cắn nuốt, ngược lại, nói cho cùng, gã chỉ muốn trợ giúp Lữ Phụng Tiên thành công khốn trụ bạch xà chính là một công lớn rồi, chuyện sinh tử của hòa thượng này, ai có tâm tư quan tâm nữa?
- Hắc hắc hắc hắc, ngươi nhất định phải để cho ta đi dẫn bạch xà qua đây sao?
Trong lòng Phương Hành tràn đầy sát cơ, nét mặt lại không biểu lộ chút gì, như cười như không hỏi một câu.
- Lời nói của Trần lão ngươi nghe không hiểu sao?
- Đương nhiên là nên do ngươi đi rồi, lúc ngươi đoạt công lao hay chạy trốn nhanh như thế, chuyện tốt như thế này, trừ ngươi ra không thể là ai khác được!
- Ha ha, tặc hòa thượng nhà ngươi không đi, chẳng lẽ muốn bọn ta đi à?
Trần Lão Hạc còn chưa đáp, đám chó săn tụ tập bên cạnh gã lại đều nói góp lời, lạnh nhạt chỉ trích. Không thể không nói, trong đám người này, nhân duyên của Phương Hành xác thực là không lớn, bình thường chúng tu không làm gì được hắn, bây giờ mà không bỏ đá xuống giếng lại không phải bình thường.
Khi chúng tu đang bỏ đá xuống giếng, nữ tử mặc thanh y kia lại nhíu chặt mày, mở miệng nói:
- Quá nguy hiểm, bạch xà một sừng hung tàn bậc nào chứ? Nếu thật sự muốn tìm một người làm mồi cũng nên công bằng rút thăm mới phải, người đi cũng nên nhiều hơn một chút, cũng có thể trợ giúp lẫn nhau, các người trực tiếp đẩy việc đi chịu chết này lên người hắn, khác gì bảo hắn đi chịu chết đâu?
Vừa nói như vậy, chư tán tu lại yên lặng đi một lát, vẻ mặt đều có chút cổ quái.
Chúng ta vốn chính là muốn bắt hắn đi chịu chết đó, trong lòng mọi người đều hiểu, ngươi nói thẳng ra như vậy không tốt lắm đâu?
- Ha hả, Thanh nhi tiên tử nói có đạo lý.
Trong cảnh tượng trầm mặc này, Trần Lão Hạc chợt trầm giọng nở nụ cười:
- Nếu không cô đi cùng với hắn đi?