Chương 780: Pháp tướng của thân thể
Một cái không được thì hai cái, không đánh được ngươi bất tỉnh thì ta sẽ đập chết ngươi...
Vì cứu đại biểu tỷ, Phương Hành cũng xuống tay độc ác, hung hăng đập hai cái lên đầu của lão tu mặc hồng bào, Phong Thiền đỉnh nặng mười mấy vạn cân, tuy bây giờ đã nhỏ bớt nhưng trọng lượng này vẫn không giảm đi chút nào, hung hăng đập lên đầu của lão tu mặc hồng bào. Té ngã nhưng vẫn chưa bất tỉnh, lão tu mặc hồng bào cứ vậy trừng mắt nhìn Phương Hành, dáng vẻ vừa tức vừa vội, chỉ có điều phân thân này lại bắt đầu vỡ ra, từng chút từng chút hóa thành linh khí tinh khiết cùng mảnh nhỏ pháp tắc phiêu tán trong hư không, tựa như mảnh sứ vỡ vậy...
Còn ở bên dưới, đại biểu tỷ gần như sắp điểm pháp ấn kia vào giữa trán quái ngư khi nhìn thấy màn này thì cũng sợ ngây người.
- Chạy mau!
Hiển nhiên đã nhìn thấy trong thành phía sau đang có khí thức gào thét, cũng không biết có bao nhiêu người đang chạy tới, Phương Hành cũng không dám khinh thường, thu Phong Thiện tiểu đỉnh lại rồi cấp tốc vọt xuống dưới, phía sau hai cánh Kiếm Ma đại thuật ầm ầm mở ra, đại biểu tỷ cùng con quái ngư đồng thời bị cuốn lại, sau đó khẽ quát một tiếng, hai chân bước trong hư không, giống như một tia chớp xông thẳng lên không trung.
Lúc này trên bầu trời, đã hiện đầy đại trận phòng ngự, nhưng hắn vì nhanh chóng thoát thân cũng không kịp cảm thấy kinh hãi, thình lình đã phát huy Bàn Nhược kinh tới cực điểm, vọt thẳng tới khe hở của pháp trận. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một vệt thần quang xông thẳng lên trời, cho dù Nguyên Anh đụng phải pháp trận này cũng không thể nhẹ nhàng phá được, nhưng hắn cũng chỉ thoáng lên một trận liền xông thẳng ra ngoài.
- Rốt cục là có bao nhiêu người ẩn thân trong Bạch Ngọc kinh?
Bên trong thành, phân thần của Nguyên Anh đại tu chạy tới từ bốn phương tám hướng tức tối lớn giọng quát, thấy Phương Hành trực tiếp cuốn đại biểu tỷ và quái ngư xông ra ngoài pháp trận, dáng vẻ tới lui đều tự nhiên, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ, gấp gáp hét lên người ở trên tường thành mở cửa thành ra, nhanh chóng xông từ trong cửa thành ra ngoài. Tuy bọn họ có tu vi không thấp nhưng không có bản lĩnh phá trận mà đi được như Phương Hành...
Chỉ có điều cũng chính vì bọn họ đi ra từ cửa thành nên làm chậm chút thời gian, lúc nhìn lại, một đám mây đen nghiêm nghị kiếm khí hống hách đã chui ra ngoài trăm dặm về hướng nam rồi, chỉ còn thấy một cái bóng nhỏ, cũng chỉ có thể nghiến chặt răng, nhanh chóng chạy về phía trước, đồng thời thiêu đốt không biết bao nhiêu truyền âm phù, ra lệnh tất cả người ở phía trước quay về bao vây chặn đám Phương Hành lại.
Còn Phương Hành thì mang theo đại biểu tỷ cùng quái ngư chạy ra khỏi Bạch Ngọc kinh, phóng thẳng về phía nam. Sau khi tật độn nghìn dặm cũng đã cảm giác khí cơ phía trước trùng điệp, dường như là có người chặn ở phía trước. Hắn liền thi triển Yểm Tức thuật, khói xanh che lấp, khí cơ toàn thân tiêu tan, ẩn thân hoàn toàn, bản thân lại dẫn theo đại biểu tỷ cùng con quái ngư đâm thẳng xuống mặt đất, sau đó bò trốn chui dưới đất như chuột. Không ngờ dẫn theo hai người kia đi về phía Bạch Ngọc kinh, đi không bao xa liền cảm thấy trên đỉnh cầu có mấy luồng khí tức mạnh mẽ bay qua...
Đi về hướng bắc được khoảng vài trăm dặm lại rẽ về hướng tây, lại quẹo hướng nam, đường đi làm người ta không đoán ra được, hơn nữa Yểm Tức thuật của hắn có thần diệu vô cùng thần kỳ, người bình thường đừng mong có thể cảm ứng được hắn. Mà lúc này bên ngoài Bạch Ngọc kinh lại chính là lúc Hồng Hoang di chủng tàn sát bừa bãi, loạn tùng phèo, Bạch Ngọc kinh cũng không điều động được nhân thủ truy bắt bọn họ, thật đúng là làm hắn lợi dụng được, từng bước trốn ra khỏi vòng vây.
- Phù... tới nơi này hẳn là an toàn rồi...
Nhanh chóng chạy đi mấy giờ đã cách Bạch Ngọc kinh xa vạn dặm rồi, ở xung quanh không có bóng người, Phương Hành mới mang theo đại biểu tỷ vọt vào một cái sơn cốc, thuận tay bày ra một đại trận che giấu, sau đó hạ xuống. Thở phì phò từng đợt, sợ hãi không ngừng...
- Khụ khụ, không ngờ... lại là ngươi cứu ta...
Đại biểu tỷ ngồi xếp bằng, nội thương rất nặng, cảm giác như mới sống sót sau tai nạn nhìn thoáng qua quái ngư, cười khổ nói.
- Còn phải nói sao, cô lại là người của Ma Uyên?
Phương Hành nhảy dựng lên, ánh mắt phức tạp nhìn đại biểu tỉ, trong lòng thật sự là cực kỳ khiếp sợ, thoạt nhìn cũng không có gì không giống với mình cả, một lỗ mũi hai con mắt, ngực mình cũng đã từng sờ rồi, mềm nhũn, nhất định là thịt thật, làm sao lại là người bên Ma Uyên được? Nếu không phải vừa rồi tận mắt thấy nàng đối thoại với lão tu mặc hồng bào thì hắn nhất định không tin được chuyện này...
- Ma Uyên? Ha ha, Ma Uyên trong miệng các ngươi chính là Tịnh Thổ trong lòng chúng ta!
Đại biểu tỷ cười khổ nhìn về phía hắn, thấp giọng nói:
- Hơn nữa, ta là người của Ma Uyên, lẽ nào ngươi không phải?
- Con mẹ nó...
Phương Hành nhảy dựng lên khoát tay lia lịa, nói:
- Đừng có mà kéo ta xuống nước, chỗ các người ta còn chưa từng tới nữa...
- Nhưng cha ngươi từng tới rồi, mẹ ngươi... cô cô của ta càng là người chính thống của Tịnh Thổ...
Đại biểu tỷ buồn bã cười, nói:
- Trước đây ta vẫn không nói cho ngươi biết, cũng là bởi vì không biết ngươi có thể tiếp thu được thân phận này không, chỉ có điều nếu bây giờ ngươi biết rồi vậy sẽ không đề phòng nữa, sẽ nói hết cho ngươi, thân phận thực sự của ngươi chính là người của Bắc Minh gia trong Ma Uyên, mẫu thân của ngươi, chính là thần nữ đời trước của Bắc Minh bộ tộc ta, cô cô ruột của ta, mười năm trước ta tới Thần Châu, chính là phụng mệnh của lão tổ tông muốn đưa ngươi về, chỉ là không ngờ tới, mới vậy mà đã trì hoãn mười năm rồi, trên đường lại nhận được tin tức do lão tổ truyền tới, có nhiệm vụ khác cần hoàn thành, sau đó lại sinh ra rất nhiều chuyện râu ria, hiện tại nhiệm vụ kia ta đã hoàn thành rồi, còn lại chính là việc dẫn ngươi trở về!
- Ta... ta có điểm đặc biệt thuộc về Viên gia...
Vẻ mặt của Phương Hành cổ quái, quả thực sắp nhăn tới vắt ra được nước, vạch áo cho nàng nhìn.
Ở trên cổ hắn còn mang theo một tấm ngọc phù, cũng là trước đây do thập nhất thúc Bạch Thiên Trượng cho hắn, nói là có thể đổi được mười bà vợ, sau đó ban đầu lúc tới Thần Châu liền có người nhận ra miếng ngọc phù này, đương nhiên đó là tín vật mà con cháu của Viên gia – cổ thế gia của Thần Châu mới có thể có, còn hắn thì cũng thuận tiện mặt dày giả mạo theo đó, chỉ có điều trong lòng hắn cũng hiểu được, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, về sau mình gặp đại biểu tỷ ở Nam Chiêm, biết được nàng tới tìm mình, tự xưng là tộc nhân của mình, hơn nữa đã tìm mình mười năm rồi, trong lòng cũng cho là nàng là người nhà họ Viên, tuy là nàng nói như đinh đóng cột, nhưng trong lòng Phương Hành cũng mơ hồ hiểu ra, đoán nàng đã lầm, đại khái là nhận nhầm mình là hậu nhân thất lạc nào đó trong Viên gia...
Đại biểu tỷ vẫn không vội mà nói cho hắn biết tình hình thực tế, còn hắn cũng không hỏi nữa, trên thực tế cũng là bởi vì điểm này, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có người tự xưng là người nhà của hắn tìm tới, cảm giác này thực sự là rất khó dùng ngôn ngữ miêu tả được. Hắn ước gì cảm giác này sẽ kéo dài lâu một chút, nhưng nếu nói thẳng ra, kết quả sẽ là một con quạ đen lớn, trong lòng sẽ thất vọng bao nhiêu chứ?
Cũng chính vì suy nghĩ này nên hắn mừng rỡ kéo dài tựa như dân cờ bạc ôm ấp hy vọng, không muốn nhanh vậy đã thấy mình bị thất bại.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, khi công bố câu trả lời cuối cùng lại hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn!
Đại biểu tỷ lại tới từ Ma Uyên!
Còn theo ý của nàng thì mình cũng là người của Ma Uyên?
Hắn vội vàng kéo ngọc phù ra ngoài cho nàng xem, nếu nàng bởi vì ngọc phù này mà nhận lầm mình thì chuyện kia còn cơ may chuyển cơ...
Ai ngờ, đại biểu tỷ nhìn thấy ngọc phù này lại chỉ cười lạnh một tiếng, nói:
- Đây là phụ tộc ngươi để lại tín vật cho à? Chẳng liên quan gì tới chúng ta cả! Bát đại gia của Thần Châu đều dối trá giả dối! Thờ ơ cũ kỹ, không có có một người nào tốt cả, nhìn ngươi mang theo miếng ngọc phù rách nát này lang thang ở Nam Chiêm nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không đi tìm ngươi là biết được bọn họ tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế nào! Ha ha, năm đó cô cô cũng là bởi vì không nghe lão tổ tông khuyên nhủ nên mới đi cùng với tên khốn kiếp của Thần Châu kia... Thật ngại quá, ta từ nhỏ đã gọi hắn là tên khốn kiếp... Nói chung là hại chính hắn, cũng hại cô cô. Càng làm hại ngươi phải lang thang không chỗ nương tựa nhiều năm như vậy... Lão tổ tông cũng là bởi vì điểm này nên sau khi biết được tin tức của ngươi mới nhất định phái ta tới Thần Châu đón ngươi trở về Tịnh Thổ... lão nhân gia ông trước đây là người hiểu cô cô rõ nhất, ngươi là con trai của bà ấy, lão nhân gia ông ấy vẫn luôn để ý tới sự an nguy của ngươi...
- Chuyện này...
Phương Hành sửng sốt một lát, trong lòng lại dâng nên cảm giác hoang đường.
Phụ Tộc? Tín vật?
Tóm lại là do biểu tỷ nhận nhầm mình, hay là bởi vì miếng ngọc phù vốn không thuộc về mình này...
Đại khái là bởi vì... miếng ngọc phù này nên mới kết luận mình là hài tử của Viên gia, hay là bởi vì những chuyện kia của Bắc Minh gia cùng Viên gia mới kết luận mình chính là người bên Tịnh Thổ? Chỉ là... con cháu của Viên gia rất nhiều, sao bọn họ lại nhận định chính là mình?
Dù ngày bình thường tâm tư hắn nhạy bén nhưng bây giờ trong đầu cũng như loạn ma.
- Con cháu thất lạc bên ngoài của Viên gia không biết có bao nhiêu, tại sao ngươi lại xác định là ta như vậy?
Phương Hành lười biếng trả lời, trong lòng lại có chút mất mát.
Đại biểu tỷ thấy dáng vẻ này của hắn thì khẩu khí cũng trầm đi, chậm lại, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta xác định thân phận của ngươi không phải là bằng vào ngoại vật, mà là huyết mạch của ngươi...
Nàng ngừng lại một chút, vỗ nhẹ nhẹ quái ngư một cái, quái ngư lập tức há mồm, hộc ra một luồng hơi nước, hiển hóa trên không trung thành một bức tranh. Hình ảnh trên đó chính là hình dáng khi Phương Hành hóa thành ba đầu sáu tay đại chiến bên trong Yêu Đế các, đại biểu tỷ cũng nhìn bức tranh này, thấp giọng nói:
- Pháp tướng ba đầu sáu tay chính là đặc thù huyết mạch đặc biệt của Bắc Minh gia ta, trước đây lúc ngươi mới sinh ra ma tương, trong gia tộc, trên thủy kỳ liền hiện ra bức tranh này, nếu ngươi không phải tử tôn của Bắc Minh gia, không có huyết mạch của Bắc Minh thì làm sao có thể tu luyện thành thần thông này được? Ha ha, muốn nói tới chứng cứ, đây chính là chứng cứ trực tiếp nhất...
- Thân người ma tướng?
Phương Hành lấy làm kinh hãi, xác thực có chút ngoài ý muốn, không ngờ tới căn cứ mà đại biểu tỷ kết luận thân phân lại chính là nhờ vào Ma tương, sau khi ngây ngẩn một hồi thì vẫn không khỏi gượng cười, khoát tay áo nói:
- Vậy ngươi thật sự đã nhận lầm rồi, ta thi triển là Sát Sinh đại thuật, không phải là do sức mạnh huyết thống gì, đó là đại thuật mà một vị tiền bối trong Yêu địa truyền cho ta...
- Sát Sinh đại thuật?
Đại biểu tỷ hơi ngẩn ra, có chút nghi hoặc nhìn hắn.
- Chính là vận chuyển khí huyết, kích phát thần lực của thân thể...
Phương Hành thuận miệng giải thích cho nàng một câu, cũng không tiết lộ pháp môn cụ thể.
- Ha ha, hoang đường!
Nghe xong lời của hắn, đại biểu tỷ lại nở nụ cười lạnh:
- Ngươi cho rằng pháp tướng này của thân thể ai cũng có thể tu luyện ra được sao? Pháp môn này quả thực cao minh, nhưng ở Ma Uyên cũng có một chút, ta cũng từng tìm hiểu rồi, loại pháp môn này chỉ là vận chuyển khí huyết, kích phát nhục thể của ngươi giữ tại thần lực mà thôi, không có cách nào giúp ngươi tu thành ma tương ba đầu sáu tay được...
Ngừng lại một chút, nàng chỉ một cái cây cỏ nhỏ bên cạnh, giải thích:
- Nói đơn giản thì phương pháp này giống như là mưa móc gió mát, có thể cho mầm cây nhanh chóng trưởng thành, nhưng cuối cùng mầm cây lớn lên thành hình dáng ra sao thì không liên quan gì tới pháp môn, mà huyết mạch của bản thân đã sớm quy định rồi, nguyên nhân chính là vì ngươi có huyết mạch của Bắc Minh gia chúng ta cho nên sau khi luyện ra pháp tướng thân thể mới có dáng vẻ ba đầu sáu tay, bằng không còn không biết luyện ra cái quái gì...