Chương 200: Vào Kinh
Tĩnh Nam quân đều thích sạch sẽ như vậy sao?
Nhưng nhập gia tùy tục, lại nói, Trịnh Phàm cũng rất yêu thích rửa ráy.
Có điều hắn thích rửa ráy ở nhà, có Tứ Nương hầu hạ, thỉnh thoảng ngâm nướng nóng khơi thông gân cốt một chút.
Còn trong Tĩnh Nam hầu phủ, hạ nhân chỉ giúp bưng bê nước nóng lên, còn việc tắm rửa phải tự động làm.
Tắm xong, đem giáp trụ đổi, Trịnh Phàm phát hiện giáp sĩ trong Hầu gia đã sắp xếp chỉnh tề đội ngũ ra ngoài phủ, hiển nhiên sắp xuất phát rồi.
Trịnh Phàm vốn định kéo người hỏi một chút xem thân binh vệ của Hầu gia đang nơi nào, mình phải đến đưa tin, ai biết được vừa chuẩn bị kéo người ta, lại nghe sau lưng mình truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, người tiến đến chính là Đỗ Quyên.
- Trịnh đại nhân, lên xe ngựa Hầu gia đi.
". . ." Trịnh Phàm.
Tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo, lại lên xe ngựa Hầu gia, dù cho Trịnh Phàm cho rằng mình bình thường, đồng thời cảm thấy Hầu gia cũng bình thường, vẫn cảm giác là lạ như cũ.
Nhưng cuối cùng, Trịnh Phàm vẫn lên xe ngựa, xe ngựa này vẫn là chiếc xe ngựa lần trước, có điều lần này trong xe ngựa, ngược lại không có chậu than, thay vào đó là một án thư, phía trên bày ra không tí sổ con.
Trịnh Phàm lên ngựa về sau, Tĩnh Nam hầu không ngẩng đầu, chăm chú với công việc của mình.
Giây lát sau, Đỗ Quyên cũng lên ngựa, ngồi chếch bên người Tĩnh Nam hầu, cũng Tĩnh Nam hầu đồng thời xử lý sổ con.
Không ai gọi Trịnh Phàm cũng tốt, Trịnh Phàm cũng không đần độn mà duy trì tư thế quỳ, mà mặt hướng về phía ngoài xe ngựa, nghiêng người dựa vào thành xe, híp mắt, bắt đầu ngủ gật.
Chỉ là, một lát sau, Trịnh Phàm biết ngủ gật là một sự tình hết sức xa vời.
Bên trong xe ngựa, thỉnh thoảng sẽ có kỵ sĩ vào đây, Đỗ Quyên sẽ xử lý sổ con rồi đưa ra, hoặc tiếp nhận sổ con mới.
Chiếc xe ngựa này, hoàn toàn là một tòa văn phòng di động.
Đỗ Quyên không để cho mình hỗ trợ, Trịnh Phàm cũng không chủ động đi làm cái gì, tiếp tục dán vào thành xe.
Chờ lúc đêm về sau, đội ngũ bắt đầu đóng trại, vẫn chưa lựa chọn dựa vào một toà thành tá túc.
Để Trịnh Phàm hơi kinh ngạc chính là, mình không chỉ có sượt đãi ngộ đi nhờ xe ngựa, ngoài ra còn có đãi ngộ ăn cơm.
Đồ ăn trên xe ngựa cũng không tệ lắm, xem ra Tĩnh Nam hầu không phải người hăng say công việc đến quên ăn quên ngủ, cũng đi ăn như ai.
Trên bàn có ba bộ bát đũa, Tĩnh Nam hầu, Đỗ Quyên cộng thêm Trịnh Phàm.
Cùng đại nhân vật ăn cơm cũng là một loại "Ban thưởng", Hoàng Đế cổ đại thường thích nhất dùng "Lưu thiện" lấy đó ân sủng, kỳ thực đời sau cũng thích làm như vậy, bởi ngồi ăn với cơm với đại nhâ vậy, đối với hạ vị giả mà nói chính là một loại ban ân.
Cơm nước xong xuôi, đội ngũ tiếp tục tiến lên, vẫn chưa lựa chọn nghỉ ngơi.
Bên trong xe ngựa đốt vật dễ cháy, Tĩnh Nam hầu không làm việc nữa, mà cầm một quyển sách học tập.
Đó cụ thể là sách gì, Trịnh Phàm không thấy rõ ràng, thế giới này cũng có văn hóa chư tử bách gia, nhưng hình như cứ một đoạn thời gian quá khứ, thế giới này sản sinh một ít biến hóa, dẫn đến hướng đi lịch sử biến hóa mà Trịnh Phàm không hề quen thuộc.
Đỗ Quyên bên cạnh Tĩnh Nam hầu, hầu hạ nước trà, còn lấy ra một ít khô mứt.
Tĩnh Nam hầu thả sách xuống, nói với Trịnh Phàm:
- Ăn đi.
- Bẩm Hầu gia, ty chức không thích ăn mấy thứ này.
Cái này không phải khiêm tốn khách khí, đời trước của Trịnh Phàm, người trẻ tuổi thích ăn loại mứt trái cây này không còn nhiều.
Tĩnh Nam hầu cũng không nói thêm cái gì, tay trái cầm sách tiếp tục nhìn, tay phải thường thường nhặt hai viên hoa quả khô đưa vào trong miệng từ từ nghiền ngẫm.
Trịnh Phàm cảm thấy, sau này mình nổi bật hơn mọi người về, mình ngồi ở bên trong đọc sách, Tứ Nương ở bên cạnh hầu hạ, sau đó cho mấy tên phụ trách phía dưới sai vặt.
- Nếu mệt mỏi, cứ việc ngủ nơi này, trên người ngươi có thương tích, không nên thức đêm.
Hả?
Ngủ trên xe ngựa?
Tự mặc vào giáp trụ đặc chế cho thân binh về sau, Trịnh Phàm còn chưa đưa tin với nhóm thân binh kia, vẫn ở trên xe, nhưng thôi đã đến đây rồi, thì nên ở lại đi.
- Tạ ơn Hầu gia thương cảm.
Trịnh Phàm cũng không khách khí nữa, nằm nghiêng ở trong xe ngựa, tận lực để mình dùng không gian nhỏ hơn một chút.
Nhắm chặt mắt lại, bắt đầu đếm.
…
Thời gian cứ trôi như vậy, lại kéo dài thêm mấy ngày, đội ngũ trừ bỏ chiều tối sẽ dừng lại một đoạn ngắn thời gian tiến hành nghỉ ngơi bên ngoài, thời điểm còn lại không biệt ngày đêm đều tiến lên.
Bọn kỵ sĩ đều một người song ngựa, ngủ nghỉ đều tiến hành trên lưng ngựa.
Thành thật mà nói, tình ảnh này Trịnh Phàm chỉ nhìn qua trên người Man binh, cho nên dù thế nào đi chẳng nữa, Trịnh Phàm khẳng định chắc chắn nhánh kỵ binh này là một nhánh tinh nhuệ.
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ tiến đến Thiên Đài huyện, đây là một huyện thành ngoài kinh thành, từ Thiên Đài huyện tiếp tục đi về hương bắc có thể thấy kinh thành trong tầm mắt rồi.
Đội ngũ dừng lại đây thêm một thời gian, mọi người bắt đầu tắm rửa, trên cơ bản đây đều là quy củ trước kia, trước khi vào kinh thành phải dừng lại tắm rửa sạch sẽ.
Trịnh Phàm cũng tắm rửa sạch sẽ, vào lúc này, hắn thật sự có chút vui mừng mình ở Nam Vọng thành, trước khi xuất phát đã tắm qua một lần tại Hầu gia, bằng không lần này liên tiếp mấy ngày không tắm rửa gì đối với hắn mà nói, càng khó chịu.
Sau khi tắm xong tinh thần thoải mái, Trịnh Phàm đứng ở bên cạnh xe ngựa chờ đội ngũ một lần nữa khởi động.
Trịnh Phàm lại nhìn thấy Tĩnh Nam hầu mặc giúp trụ cưỡi một đầu Tỳ Thú hung mãnh, chậm rãi đi đến.
Tĩnh Nam hầu vung roi da trong tay chỉ chỉ Trịnh Phàm, hỏi:
- Ngươi có thể cưỡi ngựa không?
- Bẩm Hầu gia, không thành vấn đề.
Trên xe ngựa mấy ngày nay tuy rằng khô khan tẻ nhạt, nhưng thân thể cũng khôi phục không ít nguyên khí.
Trịnh Phàm xoay người lên ngựa, đi theo phía sau Tĩnh Nam hầu, đội ngũ một lần nữa xuất phát, kỵ sĩ Tĩnh Nam quân cũng dồn dập lấy ra diện mạo tốt nhất thuộc về mình.
Từ lúc thấy tường thành Kinh đô từ xa xa đến lúc đi tới trước cửa thành, trên đường có bảy làn sóng tiếp dẫn và thông bẩm, đồng thời phía dưới cừa nam kinh thành, có Thượng thư bộ Lễ than Hoàng Đế lĩnh suất bách quan nghênh tiếp Tĩnh Nam hầu vào kinh.
Tinh kỳ phấp phới, cấm quân san sát, ngoại vi, còn có người tấp nập xem trò vui.
Trăm năm tới nay, Trấn Bắc, Tĩnh Nam, vẫn là hai trụ cột chống trời nam bắc của Đại Yến, ảnh hưởng khó có thể thay thế được đối với bách tính Đại Yến.
Tuy nói Trấn Bắc hầu phủ nhất mạnh bất luận sức ảnh hưởng hay thực quyền, thậm chí truyền thừa trên một nấc, đều vững vàng áp chế Tĩnh Nam hầu, nhưng Tĩnh Nam hầu một đời này lại là thân đệ đệ của Hoàng Hậu, em vợ đương kim Hoàng Đế, thân phận tôn quý không tả nổi.
Mà Trịnh Phàm đi sau theo lưng Tĩnh Nam hầu, thì lại chứng kiến tận mắt cái gì gọi là ương ngạnh, cái gì gọi là. . . Cao quý chân chính.
Theo quy trình lễ nghi, Thượng thư bộ Lễ tiến lên dẫn ngựa, lại bị hơi thở Tỳ Thú khiến sợ, không dám tiến lên trước.
Tĩnh Nam hầu cười to một tiếng, không cho Thượng thư bộ Lễ mặt mũi, đồng thời vung tay lên, ra hiệu Tĩnh Nam quân hộ tống mình vào thành.
Rõ ràng phía dưới còn có rất nhiều nghi thức chưa làm, Tĩnh Nam hầu lại lựa chọn không phối hợp.
Trang 101# 2