Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 201: Tái Ngộ Lục Hoàng Tử

Chương 201: Tái Ngộ Lục Hoàng Tử



Đường từ cửa nam tiến vào Điền phủ đã bị cấm quân dọn dẹp xong, lãnh đạo xuất hành phong tỏa đường, đây vốn là truyền thống từ xưa đến nay.
Nhưng Tĩnh Nam hầu lại cố ý để Tỳ Thú dưới khố mình ngừng lại, ngoảnh về phía sau ngoắc tay.
Trịnh Phàm lập tức giục ngựa tiến tới bên người Tĩnh Nam hầu.
- Đói bụng không?
Lúc trước ở Thiên Đài huyện, mọi người chỉ lo cọ rửa mình, vẫn chưa dùng cơm.
- Bẩm Hầu gia, ta đã đói.
- Đây lần đầu tiên ngươi đến kinh thành đúng không?
- Đáng vậy, Hầu gia.
- Nói thử một chút, ngươi muốn ăn gì?
- Hầu gia, ty chức nghe nói, vịt nướng Toàn Đức lâu nổi danh nhất.
Tĩnh Nam hầu nghiêng mặt nhìn về phía Trịnh Phàm, Trịnh Phàm đàng hoàng trịnh trọng lè lưỡi liếm môi một cái.
Tĩnh Nam hầu hơi trầm ngâm, hạ lệnh:
- Đi Toàn Đức lâu.

Toàn Đức lâu, lại một lần nữa trở thành “Hot Trend”.
Lần trước, Toàn Đức lâu nổi danh do Trấn Bắc hầu gia vào kinh, tại nhà hàng này một hơi ăn hết mấy con vịt.
Lần này, Tĩnh Nam hầu vào kinh, không vào Điền phủ hay Hoàng cung trước tiên, mà vào Toàn Đức lâu.
Hai nhân vật đỉnh cấp Đại Yến một nam một bắc này, đều bị nhà hàng Toàn Đức lâu này hấp dẫn, tin tưởng từ đó về sau, Toàn Đức lâu, sắp trở thành quán ăn nổi tiếng nhất mà bất kỳ người nào đến kinh thành cũng phải nếm thử.
Từng người từng người binh sĩ tiến vào bên trong Toàn Đức lâu, tiến hành cảnh giới nghiêm ngặt.
Trịnh Phàm thì hộ tống Tĩnh Nam hầu trực tiếp lên lầu hai.
Tĩnh Nam hầu ngồi, Trịnh Phàm đứng.
Tiểu nhị Toàn Đức lâu mang trà và một ít điểm tâm khai vị lên trước.
Trịnh Phàm lại đảm nhiệm vị trí quan phiên dịch:
- Xuống thúc giục, nhanh mang món ăn lên đây, đừng để Hầu gia đợi lây!
- Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết.
Tiểu nhị bị Trịnh Phàm dọa dợ, hai chân run rẩy.
- Vịt nướng đến!!!!
Một người mặc áo choàng màu trắng, bên hông buộc tạp dề, bưng vịt nướng đi tới.
Trịnh Phàm vừa bắt đầu không chú ý, chờ xem thêm vài lần về sau, con mắt lúc này trừng một hồi, con hàng phục vụ này không phải Lục hoàng tử thì ai nữa?
Hiển nhiên, Tĩnh Nam hầu cũng nhận ra Lục hoàng tử.
- Xin lỗi ngài, con vịt kỳ thực sớm chuẩn bị tốt, nhưng con vịt này, chất nhi đã tốn không ít công sức. Con vịt này được chọn từ những cong ngon nhất, hơn nữa việc khống chế lửa, ướp muối, vân vân những thứ này đều rất cẩn thận, kỳ thật còn nhiều khâu quan trọng khác, đây là con vịt ngon nhất. Đây là con vịt do chất nhi tự tay làm, mời ngài nếm thử.
Tĩnh Nam hầu gật gù, dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt vịt để vào trong miệng.
Theo lẽ thường, hài tử thị thiếp cũng phải gọi chính thê phụ thân làm mẹ, nhưng hài tử chính thê không thể gọi thị thiếp, tiểu thiếp là mẹ, mà phải gọi là di nương.
Tĩnh Nam hầu là em trai ruột của Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương chính là mẹ cả của hoàng tử, trên danh nghĩ, Tĩnh Nam hầu chính là cậu của tất cả hoàng tử.
Có điều trừ bỏ Nhị hoàng tử bên ngoài, những hoàng tử khác thấy Tĩnh Nam hầu đều cung kính kính hô một tiếng "Tĩnh Nam hầu" mà sẽ không gọi cậu, bởi vì bọn họ muốn giữ mặt mũi.
- Cậu, mùi vị thế nào? Ha ha, đa tạ cậu nể nang mặt mũi, giúp tiệm của chất nhi chống đỡ danh hiệu, đây là rượu Ô Xuyên Đào Hoa Nhưỡng của Càn Quốc, ngài dùng thứ này để giải mỡ.
- Ha ha.
- Cậu, ngài ăn trước, sau đó còn có một ít món ăn nữa, trời này lạnh, chất nhi để bọn họ chốc lát nữa lại bưng lên, đây là bánh bột ngô, hương vị vô cùng giòn, ngài cũng nếm thử.
- Ngươi có tâm rồi.
- Chất nhi hiếu kính cậu không phải đúng sao, có thể giúp ngài ăn no uống ấm chính là bản phận của chất nhi.
Nói xong, rốt cuộc Lục hoàng tử đứng thẳng lên, hắn nhìn binh sĩ bốn phía một vóng nói:
- Hai người đến đây, giúp ta bưng vịt trong bếp ra ngoài, các anh em đều từ phương nam đến, làm thế nào cũng phải nếm thử tư vị Toàn Đức lâu ta.
Tĩnh Nam hầu bưng chén rượu lên, nhấp một miếng, gật gù.
Trịnh Phàm và hai tên hộ vệ khác đi theo Lục hoàng tử xuống bếp về sau, hai giáp sĩ kia mỗi người cầm năm, sáu con vịt bưng ra ngoài phân phát, Trịnh Phàm thì ở lại.
Lục hoàng tử xoay người, nhìn về phía Trịnh Phàm, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá một lần.
- Sao rồi?
Trịnh Phàm hỏi.
- Đang ấp ủ tâm tình thu mua lòng người.
- Há, ngươi tiếp tục.
Giây lát sau, trong mắt Lục hoàng tử bỗng nhiên óng ánh lấp lóe, mở miệng nói:
- Ai, thân ca ca, tại sao dáng dấp của ngươi lại tiều tụy như vậy, ngươi khiến ta đau lòng lắm…
- Hảo đệ đệ của ta yo!
". . ." Lục hoàng tử.
- Trịnh Phàm, ta thấy, ngươi đi một vòng từ phía nam về đây, làm sao ta cảm giác không có một điểm thay đổi vậy?
Trịnh Phàm đưa tay phủ tro bếp trên đầu Lục hoàng tử xuống, nói:
- Ngươi thật sự tự mình nướng vịt?
- Không phải sao, ta đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi.
- Ngươi thật thân với Tĩnh Nam hầu.
- Thường thôi, từ nhỏ ta đã thân với Tĩnh Nam hầu.
- Thật không, làm sao thân cận vậy?
- Hắn suất binh đồ sát toàn gia nhà ngoại ta, ngươi tính có thân hay không?
Câu nói này của Lục hoàng tử, Trịnh Phàm thắm thiết lĩnh hội được hàm ý của câu nói này, hoặc đây chính là… Hàn ý!
Cố cung hậu thế, ngươi từng trải không ít, có người vẫn cảm thấy tráng lệ, có người xem xong thất vọng, nhưng không quản loại cảm giác thế nào, khi không còn là trung tâm của quyền lực kia, nó kỳ thực đã mất đi vẻ hào nhoáng.
Hoàng quyền uy nghiêm và khủng bố, đi theo đó chính là huyết tinh, một khi khoảng cách gần chạm đến sau, thường thường có thể khiến người ta trực tiếp không rét mà run.
- Xem ra Tĩnh Nam hầu rất thưởng thức ngươi, tiểu tử ngươi sống không tệ lắm.
- Là vàng, nơi nào cũng phát sáng.
- Ha ha, ta thực sự nhớ câu Vàng này của ngươi rồi.
Lục hoàng tử nhấc một con vịt quay bên trong lò sửa, dùng đao mổ mở, cũng không cắt thành miếng, mà đưa cho Trịnh Phàm một cái chân vịt, bản thân cầm một cái chân vịt khác, nói:
- Càn Quốc bên kia cảm giác làm sao, kinh thành bên này các đại nhân đều biết sự tình của ngươi, lĩnh suất mấy trăm kỵ di chuyển vài trăm dặm bên trong Càn Quốc, còn phá Miên Châu thành Càn Quốc, chém đầu một đám quan mà đi.
- Ai nha, nói thật đi, ta cũng từng ảo tưởng sinh hoạt thế này, khi còn bé, trong mộng ta cũng từng mơ mình cũng có phong thái như vậy.
Trịnh Phàm cười cười nói:
- Chuyện như vậy đi, người Càn Quốc trừ bỏ làm nhà cửa không tệ, những cái còn lại bình thường, biên quân đã sớm mục nát, nhưng nữ tử xinh đẹp của Đại Yến chúng ta chưa chắc bằng tiểu nương tử biên cương của Càn Quốc.
Kỳ thực, tất cả các chi tiết đều thông qua hình thức thư từ, trao đổi qua với Lục hoàng tử, rốt cuộc người ta chính là nhà đầu tư, đầu tư ngươi gây dựng sự nghiệp, ngươi có thể không là ra lợi nhuận, nhưng ngươi cũng phải điểm vang động gì đó để người ta hài lòng.
Dùng cách nói của người mù Bắc, không quản ngươi khoác lác hay làm gì, nói chung ngươi phải khiến nhà đầu tư hài lòng, để hắn tiếp tục đầu tư, ném tiền cho ngươi.
Vào lúc này, Lục hoàng tử hỏi chuyện Trịnh Phàm đi Càn Quốc, thật ra chỉ tùy tiện tán gẫu, không phải mở cuộc họp hội đồng quản trị.


Trang 102# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất