Chương 203: Báo Thù
Yến Quốc sở hữu Thiết kỵ cường hãn nhất trong tứ đại vương quốc phương Đông, trăm năm qua, càng lấy lực lượng một quốc gia áp chế Man tộc, hay bởi nguyên nhân chính trị quốc nội môn phiệt, Yến Hoàng vô phương phát động chiến tranh diệt Càn Quốc hay Tấn Quốc.
Một khi nam bắc từng người xưng vương, Hoàng quyển không nghi ngờ gì nữa sẽ bị suy yếu, sự tình Yến Hoàng cố gắng sắp xếp làm đến nay, đều công cốc rồi.
- Gần nhất tâm tình phụ hoàng ngươi thế nào?
- Ngươi muốn nghe lời thật hay lời nói dối?
- Trước tiên nói thật đi.
- Rất phẫn nộ, trong ngự thư phòng liên tiếp ra lệnh hơn mười thái giám và cung nữ phạm sai lầm, mà hắn đã bãi triều mười ngày, mấy buổi tối ngày hôm nay đều túc trực ở ngự thư phòng, không thèm chạm vào mỹ nhân hậu cung nữa.
- Như vậy lời nói dối thế nào?
- Lời nói dối chính là có mấy mỹ nhân mấy năm trước được hiến vào hậu cung, nói Càn Hoàng có tam tỷ muội Dương thị, Hoàng Đế Đại Yến ta lẽ nào lạc hậu?
- Cũng là nữ nhân Hạ Hàng?
- Đúng vậy.
- Ngươi tiếp tục đi, nghe một chút lời nói dối của ngươi thế nào?
- Ta cảm thấy phụ hoàng mấy ngày nay, lao tâm lao lực mất công sức cày cấy, hẳn muốn cho ta thêm một đệ đệ hoặc muội muội có nửa huyết thống Càn Quốc đi.
Dứt lời, ánh mắt hai người Trịnh Phàm và Lục hoàng tử đối diện, từng người trên khóe miệng đều lộ nụ cười.
Khà khà. . .
- Bên ngoài kinh thành, Điền gia có một trang viên, có người nửa năm trước phụ hoàng đáp ứng Hoàng Hậu nương nương chờ kết thúc ngày mừng thọ về sau hồi phủ thăm viếng, Điền gia còn cố ý phá nhà cũ, trùng tu một tòa quan viên mới. Bên trong có núi có nước, đình đài lâu tạ, cho dù ngày đông vẫn cỏ vẫn mọc, én vẫn bay đẹp không tả xiết, không thua kém gì tòa trang viên mà Trấn Bắc hầu lúc trước nhờ người Càn Quốc đến giúp đỡ xây dựng. Ngươi đi theo Tĩnh Nam hầu, khẳng định có thể đi vào xem xét, nói thật, ta rất hâm mộ ngươi.
- Ngươi nghĩ bọn hắn cho ngươi đi vào không?
- A, hừ, ngươi nghĩ ta thèm sao…
- Có điều nửa năm trước…
Lục hoàng tử nghĩ đến cái gì, nói:
- Không đúng, nửa năm trước bên ngoài giải thích xây dựng trang viên phủ đệ này vì nghênh tiếp Hoàng Hậu thăm viếng, nhưng trước lúc khởi công xây dựng, vừa vặn Trấn Bắc hầu bị mấy đạo thánh chỉ triệu hồi vào kinh.
- Thật không?
- Cho nên, Điền gia nói bọn hắn xây dựng biệt viện để Hoàng Hậu nương nương thăm viếng, cũng không thể nói một ngày, người ta đã sớm biết có một ngày này, biết trước thời gian xây dựng Tĩnh Nam Vương phủ trước?
Trịnh Phàm cười nói:
- Ta cảm giác, đám người này đều là một lũ cáo già.
- Gia chủ môn phiệt, không ai ngu dốt, nhưng bọn họ càng thông minh, càng khiến Đại Yến ta bất lợi.
Trong thanh âm Lục hoàng tử mang theo một chút phẫn hận.
Hiển nhiên, cái đầu quyết định cái mông, cha hắn ngược đãi hắn trăm ngàn lần, nhưng hắn rốt cuộc mang họ Cơ, trong người chảy huyết mạch Hoàng tộc Đại Yến.
Chỉ khi trước mặt Trịnh Phàm, hắn mới không chịu rằng buộc, hiển lộ tâm tình chân thực của mình, còn trước mặt những người khác, hắn chỉ là một Vương gia nhàn nhã chỉ biết ăn no, kiếm tiền, ngồi chờ chết.
Trịnh Phàm gật gù nói:
- Đúng vậy, , trước mắt Tấn Quốc đang nội chiến, tam đại thị tộc tranh cướp quyền lực, cưỡng bức Hoàng tộc; Càn Quốc mục nát sa đọa, đã không còn lòng tiến thủ, tựa hồ cũng không lực lượng tiến thủ; Sở Quốc là như một con sư tử ngủ say phía sau cánh cửa, tuy diện tích lãnh thổ bao la rộng lớn, nhưng người lại đầy rận. Vương đình Man tộc cũng đang trong thời khắc sụp đổ.
Lục hoàng tử hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Đúng đấy, người không thể không lo xa, trước mắt Đại Yến ta dựa những gia sản này, dựa vào những Thiết kỵ này, còn có thể làm cho Man tộc cùng Tam Quốc còn lại không dám lỗ mãng. Nhưng nếu chờ Vương đình Man tộc lần thứ hai quật khởi, chờ Càn Quốc xuất hiện một tể tướng cứng rắn bắt đầu phục hưng, chờ nội chiến Tấn Quốc kết thúc, chờ Sở Quốc bỗng nhiên xuất hiện hùng chủ.
- Vậy Đại Yến ta sẽ như thế nào?
- Đừng kích động, đừng kích động.
Trịnh Phàm vỗ vỗ lục hoàng tử vai, nói:
- Đây chính là nguyên nhân ta lựa chọn phụ tá ngươi, bởi ngươi có thể nhìn ra lâu dài.
Lục hoàng tử khịt khịt mũi, tựa hồ muốn nỗ lực làm ra dáng dấp cảm động, nhưng hắn thất bại, cuối cùng tự giận mình nói:
- Giả.
- Nói thật, quả thương người rồi.
- Vậy thôi không nói nữa.
- Nhưng ta không thể ẩn dấu bất luận cái gì đối với ngươi.
- Ngậm miệng.
- Chỉ có một tên Vương gia chán nản sống đến mức kém như vậy, mới để ý đến tên giáo úy không chính hiệu như ta thôi. Nếu hoàng tử thực quyền khác, ngươi ta ai để ý đến ta.
- Tiện nhân!
…
- Nói xong rồi?
Khi Trịnh Phàm trở về, Tĩnh Nam hầu vừa lúc cầm khăn lau miệng.
- Đã nói xong, hồi lâu không gặp, cho nên nói hơi nhiều lời.
- A.
Tĩnh Nam hầu đứng lên, đi xuống lầu.
Trịnh Phàm tự nhiên đi theo phía sau, chờ Tĩnh Nam hầu xuống lầu, ngoài cửa tiệm vịt quay Toàn Đức lâu, bọn hộ vệ đã sắp xếp xong.
Tỳ Thú của Tĩnh Nam hầu kia đang nằm nhoài ngủ gật, nó tựa hồ cảm ứng được khí tức của Tĩnh Nam hầu, nó bèn mở mắt ra, chậm rãi đứng lên.
Tĩnh Nam hầu đừng một bên trước ngưỡng cửa, không vội vã đi ra ngoài, mà bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ngươi nói xem, tiếp theo chúng ta nên đi chỗ nào?
- Ty chức không dám đoán mò.
- Được, vậy chúng ta đi tìm Ngụy Trung Hà.
- Hầu gia, ta cảm thấy Hầu gia đi gặp Hoàng Đế.
Tĩnh Nam hầu lắc đầu một cái, nói:
- Gặp Hoàng Đế, không vội. Trong chiếu chỉ, Bệ Hạ chỉ bảo Bản Hầu về kinh, chưa có lệnh để Bản Hầu vào cung.
Ý này, ta đoán sai rồi.
- Vậy Hầu gia phải về nhà rồi? Nghe nói, lão gia vừa qua đại thọ.
- Đại thọ phụ thân Bản Hầu đã qua, trở về sớm một chút hay muộn một chút, đều không quan trọng.
Ý này, ta lại đoán sai rồi.
Trịnh Phàm trầm mặc rồi.
Không tiến cung, lại không trở về nhà, ngươi còn có thể đi chỗ nào?
Chẳng lẽ ngươi đòi tìm chỗ thân mật với chị với chị giá Đỗ Quyên sao?
- Tiếp tục đoán.
- Hầu gia, ty chức thật sự không đoán ra.
Tĩnh Nam hầu quay đầu lại, nhìn về phía Trịnh Phàm, âm thanh bỗng nhiên tăng cao, hỏi:
- Trịnh Thủ bị.
- Có mạt tướng!
Trịnh Phàm lập tức một chân quỳ xuống:
- Ngươi biết tại sao Bản Hầu cố ý cho ngươi vào kinh không?
- Mạt tướng ngu dốt, mạt tướng không biết.
Trịnh Phàm rõ ràng, đây là trường hợp vấn đáp chính thức, Tĩnh Nam hầu về kinh, lại đúng vào thời khắc căng thẳng thế này, mọi thế lực khắp mọi nơi khẳng định sẽ nhìn nơi này chằm chằm.
Bất luận nơi này có gió thôi cỏ lay gì, ngay lập tức sẽ truyền ra ngoài.
Lần nay Tĩnh Nam hầu đứng trước cửa lớn tiếng vấn đáp, có chút tương tự hình thức quân thần tấu đối, Hoàng Đế cổ đại thường sinh hoạt bình thường.
Lúc Hoàng Đế cổ đại yêu cầu làm thế này, quân thần đều ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú vấn đáp, bởi vì bọn họ rõ ràng lời nói của bọn hắn sẽ bị ghi chép vào sổ sinh hoạt thường ngày, về sau nó sẽ được tụ hợp trong sách sử, người trăm năm sau ngàn năm sau còn có thể biết được bọn hắn tấu đối thế nào?
- Trịnh Thủ bị, tuy ngươi không phải xuất thân từ Tĩnh Nam quân, nhưng Bản Hầu hỏi ngươi, ngươi chính là binh của Bản Hầu!
- Bẩm Hầu gia, nếu không có Hầu gia ngày đó suất quân cứu giúp, mạt tướng đã chết trong tay giặc Càn từ lâu, Hầu gia đối với mạt tướng có ân cứu mạng… Mạt tướng chính là binh của Hầu gia!
Lời nói hay hơi lấp liếm, hơi xấu hổ, hơn nữa còn rất phạm kỵ húy.
Bởi vì nội dung trong giọng nói, đã vi phạm một quy chuẩn chính trị nào đó, ví dụ như văn thần võ tướng cổ đại trước khi làm bất cứ chuyện gi, đều phải nói một tiếng đây là thiên hạ của bệ hạ, mình là thần dân của bệ hạ, trước mắt là bách tính và giang sơn của bệ hạ vân vân, chẳng khác gì đời sau mấy thứ liên quan đến chính trị đều mang hậu tố, hay nhân danh “Nhân Dân”.
Tĩnh Nam hầu lại hỏi một tên Thủ bị địa phương Đại Yến có phải binh của hắn hay không, phỏng chừng ngày mai Ngự Sử sẽ dâng thư kết tội việc này rồi.
Nếu Tĩnh Nam hầu đã hỏi như vậy Trịnh Phàm cũng phải hùa theo thôi.
- Tốt, Trấn Bắc hầu phủ từng lớn tiếng với Man tộc hoang mạc, Man tộc nhà ai dám quấy nhiễu bách tính Bắc Phong quận, bộ lạc đó sẽ bị Trấn Bắc quân diệt tộc!
- Ta, Điền Vô Kính, Tĩnh Nam hầu ta, Tĩnh Nam quân ta, tự nhận không có công lao trấn áp Man tộc hoang mạc trăm năm kia. Nhưng còn một cái, Bản Hầu vẫn có thể nói một câu.
- Đó chính là, dám vô cớ sau lưng ném đá giấu tay sát hại quân sĩ dưới trướng Bản Hầu.
- Bản hầu, cùng toàn thể tướng sĩ Tĩnh Nam quân, tất… Tru diệt!
Lời Tĩnh Nam hầu vừa dứt, mấy trăm binh sĩ Tĩnh Nam quân cùng đám thân vệ của hắn đều giơ binh khí trong tay lên hô to:
- Hổ!
- Hổ!
- Hổ!
Tĩnh Nam hầu đi tới trước Tỳ Thú của mình, trèo lên nó.
Tỳ Thú bốn vó thẳng lên, hơi thở phụt sương trắng rừng rực.
Tĩnh Nam hầu nhìn về Trịnh Phàm còn quỳ chỗ đó, mở miệng nói:
- Hiện tại, ngươi biết Bản Hầu muốn đi nơi nào tiếp theo không?
Trịnh Phàm quỳ một chân dưới đất vẫn còn hơi ngơ ngác.
Tĩnh Nam hầu vung lên roi ngựa trong tay, Tỳ Thú nhấc móng trước đột nhiên giẫm một cái, gạch xanh dưới đất trực tiếp vỡ vụn.
- Tĩnh Nam quân, tiếp quân lệnh của Bản Hầu!
- Bạch! Bạch!
Tất cả binh sĩ đều một chân quỳ xuống, khí tức xơ xác nghiêm nghị!
Tĩnh Nam hầu mặt trầm như nước, nói:
- Báo thù!
Trang 103# 1