Chương 249: Lương Trình Trước, Ngươi Sau
- Ha ha ha. . .
- Ách!
Phía sau A Minh lắc đầu một cái, nói:
- Không biết chủ thượng học món này ở đâu?
Lương Trình mở miệng nói:
- Đứng bảo chủ thượng tự học chính mình nhá?
Con mắt A Minh hơi trợn lên nói:
- A, quả nhiên chủ thượng giỏi giấu tài…
Lúc này, người mù Bắc vỗ tay một cái.
Tiếu Nhất Ba và đám thủ hạ, mỗi người cầm một cái sọt, rổ xách lại đây, bên trong, đều là thư tín.
Thời đại này, trạm dịch truyền tin rất đắt vừa không tiện, cho nên việc gửi thư, khoánh cách ngắn còn được, một khi khoảng cách dài một chút, chỉ có thể dựa vào vận khí.
- Thư của ai?
Tiết Tam hỏi người mù.
- Thư của gia quyến.
Người mù Bắc hồi đáp.
Trịnh Phàm tựa hồ thấy đám người Tiếu Nhất Ba cầm sọt tới, không hề ngoài ý muốn, trực tiếp chỉ vào đống sọt này, hô to:
- Đây là thư tín của người thân các ngươi gửi tới, không phải mỗi người đếu có thư, nhưng cũng không ít người có. Bản quan đã tận lực, chỉ làm được thế này cho các ngươi.
Gia tộc bị lật đổ, tài sản khẳng định bị triều đình sung công, tất cả đều bị gót sắt Trấn Bắc quân trực tiếp cắt rời.
Bọn họ là phạm nhân, gia quyến của bọn họ là nô dịch, chính bọn hắn không đủ năng lực chuẩn bị, cho nên khi Trịnh Phàm nói ra những lời này, người Hoắc gia và Tả gia ở đây, Trịnh Phàm trong mắt bọn hắn, không giống trước đây rồi.
Thế giới này, rốt cuộc không phải mỗi người đều là Tiếu Nhất Ba, cũng không phải mỗi người đều là Tĩnh Nam hầu.
Yến nhân rốt cuộc không phải người Man, tuy rằng bọn hắn không giống Càn Quốc, ưa thích lễ nghi văn hóa đạo đức văn chương, nhưng người Yến vẫn trọng hiếu, trọng tình.
Bọn họ bị áp giải trên đường, tại sao không lựa chọn chạy trốn, Trịnh Phàm cho bọn họ chiến mã và vũ khí, tại sao bọn họ không chịu rời đi, nguyên nhân là gì?
Còn không phải bởi, bởi người nhà của mình bị triều đình nắm giữ sao?
Phải biết, bên trong người Hoắc gia và Tả gia, có rất nhiều Nhập phẩm Võ giả, còn tên Hoắc Quảng kia, chính là Bát phẩm Võ phu!
Bọn họ muốn chạy, trên đường áp giải có thể chạy, nhưng bọn họ không chạy, bọn họ còn muốn dùng quân công đổi lấy tự do cho gia quyến.
Mà trước mắt, vị đầu lĩnh này, lại giúp bọn hắn quan tâm đến gia quyến, cái này so với những bữa cơm có thịt ăn, càng khiến bọn họ xúc động hơn.
Hoắc Quảng đứng lên, tiếp nhận sọt thư Tiếu Nhất Ba đưa hắn, hắn không vộ vã mở thư ra xem.
Ngược lại chậm rãi, quỳ đơn gối xuống đối với Trịnh Phàm.
Ngày thường, hắn cũng cần phải hành lễ, dù cho vị đầu lĩnh này hơn nửa tháng nay vẫn mặc áo bông, nhìn giống một phú ông, nhưng vẫn phải hành lễ như thường.
Nhưng lần này, cái quỳ này, mang theo thành ý chân chính.
Tả Kế Thiên cũng đứng lên, hắn tự nhiên rõ ràng đây là cách Trịnh Phàm thu mua lòng người, nhưng hết cách rồi, làm người trong cuộc, Trịnh Phàm làm đến một bước này về sau, hắn rõ ràng mình đã vào tròng rồi.
Cho nên Tả Kế Thiên cũng quỳ xuống.
Trên thao trường, người Hoắc gia cùng Tả gia đều chậm rãi đứng lên, sau đó quỳ một gối xuống hướng về phía Trịnh Phàm.
- Hô, thủ đoạn này của ngươi, thật cao minh.
Tiết Tam không nhịn được, thở dài nói.
Người mù Bắc cười một tiếng nói:
- Đây không phải ý của ta.
- Không phải ý của ngươi, đó là. . .
Người mù Bắc kỳ thực nghĩ tới biện pháp này, nhưng hắn không thông qua thư tín nhờ Lục hoàng tử giúp việc này.
Bởi vì người mù rõ ràng, sản nghiệp của Lục hoàng tử nhìn như khổng lồ, nhưng chân chính còn lại, không còn nhiều, bởi vì hắn tuy rằng họ "Cơ", nhưng giao phí bảo hộ, khả năng còn nhiều hơn thương nhân thông thường nhiều.
Quân giới, chiến mã của Thúy Liễu bảo, nói thật, so với Tĩnh Nam quân còn xa xỉ hơn một chút, người mù Bắc cho rằng, hiện nay đã đến gần cực hạn của Lục hoàng tử rồi.
Lại nhờ hắn đi hỗ trợ tộc nhân của Hoắc gia và Tả gia, thứ nhất cái này rất đắt đỏ, thứ hai, bây giờ Yến Hoàng đang thực thi chính sách “Ngựa đạp môn phiệt”, lúc này đi làm chuyện này, cần gánh vác nguy hiểm chính trị rất lớn.
Có điều, tuy người mù Bắc không nói, nhưng từ khi chủ thượng trở lại, bắt đầu tình cờ lật thư tín và tình báo của Lục hoàng tử gửi tới.
Việc này, hẳn do chủ thượng nhờ Lục hoàng tử làm, thú vị chính là, yêu cầu quá đáng như vậy, Lục hoàng tử lại làm thật.
Xem ra cảm tình giữa Lục hoàng tử và chủ thượng, thật tốt.
Ban đầu người mù Bắc còn tưởng rằng chủ thượng lật thư tín, nhưng sau đó chủ thượng từng giải thích, nói là lúc ở tiệm vịt quay, hắn bị Lục hoàng tử trách:
- Có phải thư tín ta gửi cho ngươi, ngươi chưa từng xem đúng không?
Điều này làm cho chủ thượng hơi xấu hổ, cho nên bớt chút thời gian, tiển thể đóng gói gửi mấy câu hay, bất hủ cho Lục hoàng tử.
- Chủ thượng của chúng ta… Lớn rồi!
Người mù Bắc cảm khái nói.
- Há, ta chờ một lúc đi đâm chọc.
Tiết Tam nói.
- Ha ha.
Người mù Bắc không để ý cho lắm.
- Ta muốn đi nói cho Ma Hoàn, ngươi lại coi thường papa hắn.
". . ." Người mù Bắc.
- Sau nửa canh giờ, chúng ta xuất phát, chúng ta không chơi đùa thì thôi, nếu đã chơi phải chơi lớn, nói không chừng lần này, quân công của các ngươi cũng đủ để cho gia quyến của các ngươi, thoát ly nô tịch rồi.
Mọi người dưới thao trường đồng thời hô to:
- Nguyện chết vì đại nhân!
- Nguyện chết vì đại nhân!
- Nguyện chết vì đại nhân!
Trước tiên đi thẳng vào vấn đề, nói không kinh người, lại làm nền kéo dài, lập tức chuyển ngoặt, tùy theo cảm tình, cuối cùng, vẽ lên dụ hoặc.
Sau khi kết thúc diễn thuyết, Trịnh Phàm không tiếp tục nhìn hình ảnh đám quân sĩ này quỳ gối về mình, chỉ đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Có thời điểm dùng nhiều thủ đoạn, thành bản năng, thậm chí người còn không cảm giác mình đang chơi đùa thủ đoạn.
Nhưng cảm giác mua chuộc lòng người này, thật tốt, có thể thu được một loại cảm giác thỏa mãn cực lớn.
Tứ Nương đi lên trước, khoác áo choàng lên người Trịnh Phàm.
- Không cần, ta không lạnh.
- Chủ thượng, ngài vừa mới khỏi cảm.
- Không cần, ta không cần áo choàng.
Trịnh Phàm rất kiên quyết.
Bộ giáp trụ mạ vàng của Tĩnh Nam hầu kia, cộng thêm áo choàng đỏ máu, đúng là đẹp trai đến rối tinh rối mù, thỏa mãn hình tượng soái ca đẹp trai trong tưởng tượng của mọi người.
Nhưng Tĩnh Nam hầu là Tam phẩm Võ phu, Tam phẩm Võ phu là khái niệm gì, lúc trước Sa Thác Khuyết Thạch cũng là Tam phẩm Võ phu, đây là tồn tại có thể xung phong bên trong vài ngàn Thiết kỵ Trấn Bắc quân, quẩy tung nóc!
Cho nên, Tĩnh Nam hầu có thể làm thống soái trên chiến trận, nhưng Trịnh Phàm không tư cách đó, hắn thậm chí ngay cả giáp trụ cũng mặc giống binh lính thủ hạ.
Trịnh Phàm sợ chết, mà trên chiến trường, đầu lĩnh chính người dễ chết nhất.
- Chủ thượng, hãy yên tâm, nô gia luôn bên người ngài.
Lời này thật làm tổn thương lòng tự tôn của nam nhân, một người đàn ông, lại cần một người phụ nữ đến bảo vệ.
Trịnh Phàm cười cợt, nói:
- Thật sự đến lúc đó, vẫn để đám người Lương Trình chết trước ta đi, ngươi sau ta đi.
Đối với Tứ Nương, thái độ của Trịnh Phàm bất đồng.
Trang 126# 1