Chương 266: Càng Bẩn
Dưới tường thành, hai trăm tù binh Thổ binh quỳ thành hai hàng, sau lưng bọn họ, là Yến kỵ cầm đao.
Khoảng khắc này, có chút lúng túng, nó thuộc phạm vi cung tiễn thủ có thể bắn tới, nhưng lại rất khó bắn chuẩn cùng bắn chết người.
Mà điều càng khiến Mạnh Củng sửng sốt, hắn nhìn thấy Đạt Hề phu naha đi ra, bên cạnh còn có nam tử to cao như thiết tháp từng khiến Mạnh Củng ấn tượng sâu sắc, tay trái cầm đuốc, tay phải khiêng một người không nhúc nhích.
Đạt Hề phu nhân bước một bước, tên to cao kia cũng bước theo một bước.
Trịnh Phàm đứng sau lưng Đạt Hề phu nhân, nâng Đạt Hề phu nhân, mà bên cạnh, Phiền Lực cũng bước theo đồng bộ.
Đại khái là… tín hiệu không đủ, cần tới gần một chút.
Gió lạnh không ngừng trợ hỏa thế, trăng đêm nay rất tròn, cũng rất sáng, cho nên dù là đêm khuya, nhưng tầm nhìn cũng không ngắn.
Hết thảy đều đã chuẩn bị, chỉ chờ Đạt Hề phu nhân kêu hàng.
Mà lúc này, Đạt Hề phu nhân bỗng nghiêng đầu, nói với Trịnh Phàm ở bên cạnh:
- Chủ thượng, thuộc hạ không biết thổ ngữ.
Trịnh Phàm: “…”
Phiền Lực ở bên nghe được, chỉ ngây ngô cười cười, sau đó ước lượng thân thể người mù trên vai.
- Không phải chứ, sân đài đã chuẩn bị xong, ngươi lại chưa đọc thoại?
- Thuộc hạ nhớ lúc chủ thượng với A Trình thảo luận vấn đề bẩn hay không bẩn.
- Ngươi lại nghe trộm.
- Trên chiến trường, thuộc hạ cần phải quan tâm mọi thứ.
- Vậy giờ làm gì?
Trịnh Phàm hỏi.
Đạt Hề phu nhân đẩy tay Trịnh Phàm ra, tự đi về trước mấy bước, giơ hai tay, dùng giọng phổ thông hô lên thành:
- Các huynh đệ, nghe lệnh của ta, giơ đao, kéo căng cung trong tay các ngươi lên, giết đám Càn nhân bên cạnh các ngươi, nghênh đón người Yến vào thành!
Hô xong, Đạt Hề phu nhân nghiêng mặt nhìn về phía Trịnh Phàm, ánh mắt hơi nhíu, lại bất động thanh sắc hỏi:
- Được chưa?
Trịnh Phàm gật gù:
- Còn bẩn hơn ta.
…
A Minh từng hỏi: Có phải thiếu gì không?
Xác thức có thiếu, nho nhỏ, ngắn ngắn… thứ thiếu là Tiết Tam.
Tứ Nương trả lời: Không a.
Không phải Tứ Nương không phát hiện Tiết Tam không ở đây, mà là cho rằng, Tiết Tam không ở đây mới là chuyện bình thường.
Hoặc, Tiết Tam đã chết, chết lúc phá vây, bị loạn tiễn bắn thành nhím, hoặc, hắn đã tới chỗ nên tới, làm chuyện nên làm.
Thân là một thích khách, đương nhiên phải ẩn thân.
Trước mắt, người trong thành đều đang kinh hoảng.
Đây chính là cảnh tượng mà một thích khách thích nhất.
Tiết Tam, đã ở trong thành.
Ban đầu, hắn định vào thành, tìm cơ hội giết tên tướng lãnh gia, bởi tòa thành này còn có thể thủ được, còn có thể chưa hoảng loạn, tất cả là nhờ một mình người này duy trì.
Nhưng người bên cạnh Mạnh Củng quá nhiều, hơn nữa Mạnh Củng cũng rất nhạy cảm, không lộ bất cứ sơ hở, Tiết Tam quan sát một hồi vẫn chưa thấy cơ hội ra tay.
Thân là một thích khách, hắn có đủ sự kiên trì.
Kiên trì tới mức, hắn có thể rời tường thành, vào thành đi dạo.
Ánh trăng chiếu lên người Tiết Tam, tạo ra một cái bóng ba chân.
Kỳ thực, Tiết Tam cũng không có gì hoảng hốt, hắn rất thích cảm giác này, các ngươi đi chém giết, ta ở đây đi dạo, cảm giác này tuyệt diệu không nói nên lời.
Tiết Tam tới phủ nha, nha môn đã trống rỗng.
Đây là chuyện trong dự liệu, dù sao mục tiêu lần trước của bọn hắn là cái phủ nha này.
Lần này tới, đám người ở đây tự nhiên không thể tiếp tục trốn ở chỗ này.
Hơn nữa, tòa thành này vì đã không còn thương mậu đi qua, nên rất nhiều “Hộ gia đình” đã rời đi, cho nên tòa thành biên trì này, rốt cục đã có vẻ quạnh quẽ nên có.
Tiết Tam muốn tìm cây cột kia, đã tìm được, nhưng lại phát hiện dấu sơn mới.
Tiết Tam lại tìm được bút mực, lần nữa viết lên cột:
“Đại tướng Tiết Tam dưới trướng Trịnh Phàm thủ bị Thúy Liễu bảo, Ngân Lãng Quận, Đại Yến từng du lịch qua đây.”
Tiết Tam cảm thấy hàng chữ này có chút điêu, nhưng hắn cũng không bài xích cảm giác này.
Bất kể đêm nay chủ thượng có thể phá thành vào đây không, nhưng, hắn đã để lại chữ.
Tựa như, rất nhiều người đi du lịch, không biết là du lịch thực sự, hay chỉ để chụp vài bức ảnh, up lên mạng xã hội khoe cộng đồng mạng.
Tiết Tam vỗ vỗ miệng, ném bút mực, tiếp tục đi.
Cái bóng từ từ biến mất.
…
- Vương gia, ngài có lạnh không?
Văn Lạc lạnh tới run rẩy, vẫn muốn cởi cẩm bảo trên người che cho Phúc Vương.
- Mặc lại đi, y phục ngươi nhỏ như vậy, vẫn giữ lại thì hơn.
Phúc Vương vừa sụt sịt vừa đạp Văn Lạc một cái.
Hai người bọn họ, đang trốn trong một cái chuồng ngựa.
Miên Châu thành này đã từng là điểm trung chuyển trên con đường tơ lụa, hàng hóa đông tây qua Càn quốc, Yến quốc cùng hoang mạc đều phải đi qua Miên Châu này, cho nên nó từng rất phồn hoa.
Chỉ có điều, lần trước Trịnh Phàm đánh tới, sau đó biên cảnh hai bên không ngừng ma sát, thương lộ vì vậy mà đoạn.
Tuy rằng các thương nhân lớn vẫn có con đường khác thông thương, nhưng tất nhiên là con đường bí mật, không thể đường hoàng vào thành trú.
Cho nên, kho hàng trong thành sớm đã trống, mà bãi đất vốn để nuôi ngựa lại càng trống hơn.
Chỉ có điều, mùi ở nơi này vẫn không dễ ngửi, phân ngựa đã sớm ngấm vào trong kiến trúc không thể tách rời.
Phúc Vương nằm trong đống rơm, cùng dựa vào Văn Lạc.
Vốn bên cạnh còn có hai tên hộ vệ, nhưng đều đã bị Phúc Vương đuổi ra ngoài nghe ngóng tình hình.
- Vương gia, ngươi nói Mạnh Củng có thể giữ được thành không?
- Mạnh Củng có đại tài, hẳn là có thể.
Chuyện an nguy tính mạng của bản thân, Phúc Vương cũng không thể nói chắc.
Hắn có thể xác định Mạnh Củng là người có tài, thực tế, đám tâm phúc đi theo Thứ Diện tướng công năm đó, tuy rằng đã bị chèn ép đánh tan, nhưng phần nhỏ còn lại, đều là người có chân tài thực học.
Có trời mới biết, vì sao vị Thứ Diện tướng công kia lại tụ được nhiều anh kiệt hội tụ như thế.
Phúc Vương cũng có tai mắt trong triều, chuyện này cũng không có gì đặc biệt, nhà nào mà chẳng có.
Cho nên, hắn hiểu rõ, Yến quốc càng lúc càng hùng hổ, bọn Hàn tướng công ở trong triều cũng không dễ chịu.
Thứ Diện tướng công ngã trong tay Hàn tướng công, đây vốn là chuyện mà Hàn tướng công vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Trước khi võ phu trở thành quyền thần hoặc là đại quân phiệt, hắn đã xóa được mầm móng họa loạn triều cương.
Vốn dĩ, trong triều từng có ý định, sau khi bình được phản loạn tây nam, sẽ để vị Thứ Diện tướng công kia đi ba trấn phương bắc.
Tuy không dám bắc phạt, thực sự không dám bắc phạt.
Lúc trước bọn hắn cắn lén còn bị đạp trở về, giờ người ta đàng hoàng đứng đó, bọn hắn sao dám chủ động trêu chọc?
Vốn, Đại Càn muốn chờ Yến quốc tự suy nhược, vấn đề của Yến quốc cũng không ít, môn phiệt, phiên trấn… mỗi vẫn đề đều đủ khiến Yến quốc đau đầu.
Nhưng điểm chết người nhất, chính là vấn đề của Càn quốc cũng rất nhiều, mấy lần thay đổi, lại đều không có hiệu quả.
Hai bên, một còn càng nát hơn một, cho nên, ngươi không thể đánh nổi ta, ta cũng không đánh nổi ngươi.
Ai biết được, Yến Hoàng lại liên hợp với nam bắc hai hầu, ngựa đạp môn phiệt, lại tỏ rõ khí thế, muốn làm một vố lớn.
Nghĩ tới đây, Phúc Vương liếm liếm bờ môi có chút khô.
Lúc này, triều đình mới nghĩ tới, nếu lúc trước không đánh đổ Thứ Diện tướng công, nếu người ngồi ở vị trí đô đốc tam biên không phải Dương lão cẩu mà là Thứ Diện tướng công…
Ai, Thứ Diện tướng công chừng tuổi Hàn tướng công, Hàn tướng công càng già càng dẻo dai, mà Thứ Diện tướng công lại là người tập võ, hẳn tới hiện tại vẫn còn cường tráng a.
Lúc này, một tên hộ vệ chạy tới:
- Vương gia.
- -----------
-
Trang 134# 2