Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 267: Hai Hướng

Chương 267: Hai Hướng



- Chiến sự sao rồi?
Phúc Vương Lập tức hỏi.
Hộ vệ nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Vương gia, đám người Yến giết vào thành, nhưng đã bị Thổ binh trục xuất ra ngoài.
- Được.
Phúc Vương thở một hơi nhẹ nhõm.
Văn Lạc cũng khẽ thả lỏng, lập tức đứng dậy, cùng tên hộ vệ kia “Rút” Phúc Vương từ trong đống rơm ra.
- Bản vương sẽ xin thưởng cho Đạt Hề phu nhân, ai ô, chân ta tê quá…
Phúc Vương tựa trên lan can chuồng ngựa, lan can khẽ kẹt kẹt, thứ buộc ngựa lại có chút không chịu được sức nặng của Phúc Vương.
- Ai ôi, ngồi một chút, bản vương hơi choáng.
Sau một hồi đại hỷ đại bi, hắn có chút choáng váng.
- Nếu như vậy, xem ra Yến kỵ cũng chỉ đến thế, chí ít cũng không đáng sợ như suy nghĩ của chúng ta.
Văn Lạc mở miệng nói.
Phúc Vương cười cợt:
- Trấn Bắc quân của Yến quốc còn chưa động.
- Nhưng Vương gia, Tây quân của chúng ta cũng chưa tới.
Trấn Bắc quân là kiêu ngạo của Yến quốc, mà Tây quân lại là ký thác của Càn quốc.
- Ừm.
Phúc Vương gật gù
Thân là người Càn quốc, hắn đương nhiên hy vọng quốc gia có thể giàu mạnh, dù sao Phúc Vương hắn cũng không có ý định tạo phản, cho nên hắn tự nhiên hy vọng Càn quốc có thể trường tồn.
- Thuộc hạ chúc mừng Vương gia, Vương gia tới Miên Châu thành, liền tự mình chỉ huy đẩy lùi Yến kỵ.
Văn Lạc lập tức chắp tay chúc mừng Phúc Vương.
- Ha ha ha.
Phúc Vương cười ra tiếng, có điều vẫn lắc đầu:
- Nhắc quan là được, bản vương chỉ cần dính chút danh tiếng, để đám quan văn kia biết, họ Triệu ta vẫn có huyết khí là được.
Thanh danh, đương nhiên cần, nhưng không thể có quá nhiều, dù sao Phúc Vương cũng không thể dùng thân phận phiên vương để lĩnh binh, chuyện này quá nhạy cảm, chẳng khác nào muốn chết!
Nắm bóp hai chân tê rần, lại hàn huyên một hồi.
Một lúc, tên hộ vệ còn lại hồng hộc chạy tới, thần sắc mang theo vẻ bàng hoàng.
Là hộ vệ vương phủ, tố chất của hắn đương nhiên không thể so với đại nội thị vệ trong cung, Phúc Vương có thể có hai ngàn tư quân, nhưng đây chỉ là lý thuyết, Phúc Vương đã sớm chủ động “Tham ô” số tiền kia, phân phát cho phần lớn hộ vệ vương phủ.
- Có chuyện gì xảy ra?
Phúc Vương Lập tức hỏi.
- Vương gia, Thổ binh đuổi ra ngoài thành, đã bị người Yến đánh tan!
- A!
Phúc Vương sợ muốn nhảy dựng lên, nhưng nhảy không thành công, thân thể lại bị ngã xuống.
“Rắc!”
Lan can trực tiếp gãy, Phúc Vương té xuống đất.
- Vương gia, Vương gia!
Văn Lạc cùng một tên hộ vệ vội đỡ Phúc Vương dậy.
- Hiện cửa thành thế nào rồi?
Phúc Vương mơ hồ nhưng vẫn nhớ hỏi chính sự.
- Cửa thành còn trong tay chúng ta, Mạnh Tướng quân đã suất quân ra khỏi thành ngăn địch, người Yến không dám vào thành, hiện cửa thành đã đóng.
- Hô… hô…
Phúc Vương duỗi tay sờ sờ ngực.
Chuyện hôm nay, thực sự quá kích thích, máu của hắn có chút chảy quá nhanh.
Phúc Vương không biết cái gọi là cao huyết áp, nhưng đại phu vẫn bảo Phúc Vương phải trái quá hỷ quá nộ.
Nhưng chuyện này vốn không thể khống chế, mấy ai có thể bình tĩnh đối mặt sinh tử của bản thân?
- Đạt Hề phu nhân hại ta a.
Phúc Vương thở dài.
Vốn là một hồi thắng lợi, hắn cũng có thể chia không ít công lao, còn có thể cổ vũ sĩ khí cho tam biên Càn quốc.
Ai biết cuối cùng lại rơi vào cục diện khó xử này.
Rốt cục, là thắng hay là bại?
- Vương gia, chỉ cần người Yến không thể vào thành, chính là thắng lợi của chúng ta.
Văn Lạc nhắc nhở.
Phúc Vương khẽ nhắm mắt, gật gù, đồng thời phất tay chỉ chỉ tên hộ vệ trở về đầu tiên:
- Ngươi ra ngoài xem tình huống, có việc lập tức tới báo.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Tên hộ vệ chạy ra khỏi chuồng ngựa.
Văn Lạc có chút lo âu nhìn Phúc Vương:
- Vương gia?
- Lên.
Phúc Vương đứng lên, quay trở lại đống rơm rạ.
Nguy hiểm còn chưa hết, bản vương phải trốn tiếp.
Văn Lạc cùng tên hộ vệ còn lại cùng tới đỡ, có điều, thân thể tên hộ vệ đột nhiên khẽ vặn vẹo, “Phù phù” ngã trên đất.
Phúc Vương đã yên vị trong đống rơm, nhìn thấy cảnh này liền run lên, miệng mở lớn, lại không nói gì.
Văn Lạc bản năng lui mấy bước, một tay ép xuống, rút ra một cây nhuyễn kiếm, một đạo xích quang trên người lóe lên.
Nào có nửa phần bộ dáng thư sinh yếu đuối.
Nhưng, một thanh chủy thủ đã xuất hiện phía sau, quét qua cổ hắn.
“Phốc!”
Hai mắt Văn Lạc trợn trừng lên, hắn không nghĩ tới, kẻ địch lại ẩn thân sau lưng.
“Phù phù!”
Văn Lạc ngã xuống đất.
Tên tú tài tiềm tàng bên người phiên vương, vốn nhát gan sợ phiền phức chỉ thích chém gió, lúc mới hiển lộ thân phận thực, bộc lộ chân tài thực học, còn chưa làm được gì, còn chưa kịp giải thích với Phúc Vương, còn chưa làm dịu được khiếp sợ trong lòng Phúc Vương, còn chưa ném ra Ngân Giáp vệ lệnh, còn chưa nói với Phúc Vương bản thân bất đắc dĩ, còn chưa để Phúc Vương cảm khái thiên mệnh khó lường… còn rất nhiều thứ còn chưa diễn xong, đã chết.
Bóng dáng của Tiết Tam dần hiện ta:
- Khà khà, người kia bị ta hạ độc từ lúc chạy về, không phải là bị ta đâm.
Ánh mắt Phúc Vương đầy khiếp sợ, chuyển từ tên hộ vệ ngã xuống, tới Văn Lạc, cuối cùng nhìn Tiết Tam.
Tiết Tam tung hứng chủy thủ trong tay, cười ha ha nhìn Phúc Vương trong đống rơm:
- Vương gia, ngươi là Vương gia nào?
- Bản vương… bản vương… bản vương…
- Là đệ đệ của Càn hoàng?
- Không… không phải…
- Vậy là ca ca?
Ánh mắt Phúc Vương lộ vẻ buồn khổ:
- Cách xa…
- Há, là hậu đại của phiên vương?
- Ừm, đúng… đúng…
- Ách… vậy không đáng giá.
Tiết Tam dùng chủy thủ gãi gãi lưng.
- Không… không… không đáng giá… không… đáng giá… đáng giá…
Phúc Vương bị dọa tới có chút si ngốc, nói không nên lời.
- Chà chà, tốt xấu gì cũng là một tên Vương gia? Hẳn cũng không kém.
- Ừm… đúng… đúng…
- Tốt.
Tiết Tam tới trước mặt Phúc Vương, học bộ dáng của Phúc Vương, cũng ngồi xuống.
“Leng keng!”
Hai cây chủ thủy bị Tiết Tam chà trước người, nhìn vẻ mặt sợ tới trắng bệch của Phúc Vương, cười nói:
- Ta với ngươi làm một cái giao dịch, được chứ?
- Ngươi… là ai?
- Ta cùng nhóm với người bên ngoài.
- Người Yến… người Yến?
- Ừm, ta là người Yến.
Ánh mắt Phúc Vương lộ vẻ tuyệt vọng.
- Nào, chúng ta giao dịch một chút, cứ ngồi vậy đi, chúng ta nói chuyện?
- Ngồi… nói chuyện?
- Hừm, ngươi béo quá, lão tử không bê được ngươi dậy, như vậy đi, chúng ta cứ ngồi như vậy, tán gẫu. Nếu người của chúng ta ở ngoài không thể đánh vào thành, vậy ta cắt đầu ngươi mang đi. Nếu người của chúng ta đánh vào thành, vậy ta bắt sống ngươi.
- Bản… bản vương…


Trang 135# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất