Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 268: Lừa Gạt

Chương 268: Lừa Gạt



- Ngươi có biết, chủ thượng của chúng ta là người rất biết diễn kịch, từ lúc hắn thức tỉnh, hắn đã bắt đầu diễn kịch, sau đó, cấp độ bạn diễn của hắn cũng ngày càng cao. Hai tháng trước, hắn còn đi Kinh thành diễn với mấy tay Ảnh Đế, kiếm được rất nhiều lợi ích. Cho nên, sau khi chủ thượng của chúng ta trở lại, chúng ta đã chia sẻ tâm đắc với nhau, hắn nói, diễn kịch cần phải nhập cảm, có thể bảy phần giả, ba phần thật. Diễn như vậy mới chân thực, mới có thể khiến người ta tin phục, càng làm người ta khó nhận ra. Ngươi biết chuyện này có ý nghĩa gì không?
- Không… không biết… bản vương… không biết…
Tiết Tam lắc đầu một cái, nói:
- Đừng giả bộ, ngươi không lừa được ta, ngươi biết võ công, lúc nói chuyện không cần giả bộ nói lắp, ta nghe rất khó chịu. Ta là người Yến, ngươi là Vương gia của Càn quốc, dù thế nào cũng nên có tư thái một chút?
Ánh mắt tuyệt vọng, hoảng loạn, sợ hãi của Phúc Vương bỗng bình tĩnh lại, tựa như biến thành một người khác.
Hai tay dài rộng vỗ vỗ, một luồng sóng khí kéo tới, thổi tạn cỏ vụn quanh người.
Thân thể Phúc Vương hơi nghiêng về phía sau, khóe miệng nở nụ cười sâu xa:
- Tốt, bản vương nói chuyện với ngươi.
Tiết Tam khẽ lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ Phúc Vương nói:
- Trời, ta chỉ thấy tên Ngân Giáp vệ nên mới thử ngươi một chút, hóa ra ngươi thực sự biết võ công?
Phúc Vương: “…”
- Ha ha.
Tựa như để thoát lúng túng, Phúc Vương cười cợt:
- Có thể làm lại không?
Tiết Tam híp híp mắt, nhìn Phúc Vương:
- Ta phát hiện người Càn các ngươi có vẻ cũng rất thích diễn kịch.
Phúc Vương gật gù:
- Người biết diễn nhất trên đời này, không phải ở gánh hát, mà là ở triều đình!
- Lời này nói rất chuẩn, gần bằng năm phần công lực của chủ thượng nhà chúng ta rồi.
- Chủ thượng của ngươi, không, chủ tướng lĩnh quân lần này của các ngươi là ai?
- Trịnh Phàm.
Phúc Vương khẽ cau mày,
- Từng nghe nói qua?
- Từng nghe qua.
- Như vậy thì tốt, chứng minh chủ thượng nhà chúng ta cũng rất có tên tuổi ở Càn quốc các ngươi.
- Hắn lại đến đánh Miên Châu thành?
- Ai, bách tính Miên Châu thành nhiệt tình hiếu khác, cho nên dù thế nào cũng phải quay lại thăm một chút chứ a.
Chơi game cũng thường tìm bãi quái quen thuộc để cày.
- Nhưng lần này, khả năng các ngươi không vào thăm được rồi.
- Không sao.
Tiết Tam lắc đầu, không chút lo lắng:
- Ngươi đáng giá hơn một tòa thành nhiều.
Khai chiến, bất luận là giết hay bắt sống một vị Vương gia, đều là đại công.
Công lao này, hẳn đủ để chủ thượng thăng lên làm tham tướng a?
Hơn nữa, Miên Châu thành này, đoán chừng cũng chẳng khác trước mấy, đánh được, nhưng không thủ được, cũng chỉ để kiếm chút quân công cùng danh vọng mà thôi, không thể thu được địa bàn thực tế, cho nên, giá trị của một tên Vương gia sẽ càng lớn hơn.
- Ta thừa nhận, ngươi có chút bản lãnh, nhưng ngươi cho rằng, ngươi có thể thắng được bản vương?
- Đừng giả bộ, đừng thấy vóc người gia gia thấp, nhưng muốn mà gia gia ta ăn còn nhiều hơn cơm ngươi từng sới.
Phúc Vương: “…”
- Vương gia, ngươi có quá nhiều sơ hở.
Nghe Tiết Tam đánh giá, Phúc Vương hơi nhích người lên.
- Ta rất tò mò, rõ ràng ngài có võ công, sao lại ngồi ở đây trốn, không lên thành hỗ trợ thủ thành?
- Ta là Vương gia.
- Cũng đúng, thân thể thiên kim, nhưng ta không tin tới giờ ngươi còn có thể giấu diếm, sau khi phá thành, dù công phu của ngươi có tốt, trừ phi ngươi là tuyệt thế cao thủ, nếu không cũng đều phải chết.
Thiết kỵ vọt một cái, đám người nhào vào ôm… cao thủ cũng phải nằm xuống.
Lúc trước, đám Thổ binh giết ra, các Ma vương cũng gặp nguy hiểm, nếu không phải Lương Trình hạ lệnh rút quân đúng lúc, nói không chừng cả đám bọn hắn đã nằm lại trước cửa thành.
Xuất chinh chưa báo tin thắng trận mà đã có người chết.
Đột nhiên, Tiết Tam nở nụ cười.
- Cười cái gì?
Phúc Vương hỏi.
- Ta cảm thấy, thế giới này thực thú vị, bởi ai cũng có thể chết, kiến nhiều lại thực có thể cắn chết voi.
Tiết Tam không biết, hắn ở trong thành, lại cảm khái giống hệt Lương Trình ở ngoài.
- Bản vương không hiểu.
- Không hiểu thì thôi.
- Không phải là muốn nói chuyện sao?
- A, cũng đúng, thế này đi, ngươi là Vương gia, hẳn là biết tương đối nhiều bí mật, ngươi nói xem, cao thủ Nhị phẩm mạnh thế nào?
- Cao thủ Nhị phẩm?
- Đúng.
- Bản vương chưa từng thấy.
- Thế nghe nói qua chưa.
- Bản vương cũng chưa từng nghe qua.
- Hả? Tam phẩm là cao nhất rồi sao?
- Tam phẩm là một đại cảnh giới, có đại huyền diệu.
- Nói cách khác, cùng là Tam phẩm, nhưng lại có chênh lệch rất lớn?
- Hẳn là như vậy.
- Thực sự chưa từng nghe nói tới Nhị phẩm?
- Không có.
- Vậy tại sao có Tam phẩm?
Không có Nhất phẩm Nhị phẩm, sao lại nói tới Tam phẩm?
- Có thì hẳn là có, nhưng hẳn là chuyện từ rất xa xôi, chí ít, trăm năm qua chỉ có một số người có khả năng đạt tới Nhị phẩm, nhưng cụ thể có phải không, không ai biết.
- Nói chung, hẳn là rất ít, đúng không?
- Không biết đương thời có hay không.
- Ngươi có cảm thấy, việc này rất thú vị không?
- Bản vương không hiểu, thú vị mà ngươi nói là có ý gì.
- Ý của ta chính là, điều khiến chúng ta phấn đấu thật thú vị, để người thường cũng có thể gia nhập vào trong những chuyện thú vị này, ngươi hiểu ý ta không?
- Ngươi cố tình.
- Ha ha.
- Bản vương không nhìn thấu ngươi.
- Bởi vì tam vốn sâu không có đáy.
- Lúc ngươi giết Văn Lạc, trên người không phát sáng, nhưng ngươi hẳn là võ giả.
- Ta cảm thấy phát sáng thực ngu ngốc, bởi điều này khiến nghề nghiệp thích khách như ta quá khó làm.
Theo Tiết Tam, thích khách là một nghề nghiệp đầy tính nghệ thuật.
Tao nhã, yên tĩnh…
Nhưng thích khách thì đều phải có nội tình là võ giả, nếu lúc ám sát người khác lại còn phải phát sáng như đom đóm, quả thực là sự khinh nhờn đối với nghệ thuật!
- Bản vương vẫn không hiểu, ngươi là thích khách?
- Ồ.
- Ngươi ồ cái gì?
- Không có gì.
- Không phải muốn nói chuyện sao?
- A, bản vương đang suy đoán thực lực của ngươi.
- Ngươi thành thật nói ra như thế?
- Chỉ có hai chúng ta ở đây, bất kể thành có bị phá hay không, chúng ta đều phải đánh một trận, không phải sao?
- Cũng đúng.
- Bản vương có thể mua chuộc ngươi không?
- Ngươi hỏi vấn đề rất ngu xuẩn.
- Trên thế giới này, không có người nào không thể mua chuộc.
- Nhưng ngươi chỉ là một tên phiên vương, trừ tiền ra, ngươi còn có thể có gì để mua chuộc ta?
Trên thế giới này, xác thực không có ai mà không thể mua chuộc, bất kể là đại nghĩa, khí khái, tín niệm hay tiền bạc đều có thể đi câu dẫn, khiến người ta thỏa hiệp, nhưng kỳ thực đều là mua chuộc.
Nhưng Phúc Vương này chỉ là một phiên vương, đoán chừng cũng chỉ có tiền, phiên vương như vậy, không có binh, cũng không có quyền, có thể có chút mặt mũi, nhưng nếu động vào, đoán chừng thanh danh của ngươi có thể nhờ đó mà thối không ngửi được.
Phúc Vương cười ngượng, có chút hàm súc, lại có chút ngại ngùng.
- Ngươi cười có ý gì, không phải tới tiền cũng không có chứ?
Phúc Vương chà sát hai tay:
- Kỳ thực, bản vương rất nghèo.
Trầm mặc kéo dài một phút.


Trang 135# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất