Chương 269: Người Lùn Với Phiên Vương
Tiết Tam mở miệng:
- Ngươi… chơi thuốc rồi?
Phúc Vương nở nụ cười khổ:
- chơi thuốc có thể hiểu là phục dược không?
Tiết Tam gật gù.
- Ngươi rất thông minh, thông minh tới mức khiến bản vương cảm thấy đáng sợ, bản vương tự xưng là người thông binh, nhưng trước mặt tiên sinh, bản vương chịu thua.
- Há, là do ngươi không gặp người càng thông minh hơn, hắn là một người mù, nếu hắn ở đây, đoán chừng không cần suy nghĩ, cũng có thể biết ngươi chơi thuốc.
- Thật không, bản vương rất thích giao tiếp với người thông minh.
Nói xong Phúc Vương cúi đầu nhìn thi thể Văn Lạc trên đất, lắc đầu:
- Hắn không phải người thông minh.
Hiển nhiên, Phúc Vương đã sớm biết thân phận Văn Lạc.
Nhưng Ngân Giáp vệ là tổ chức đặc biệt trực thuộc Hoàng đế Bệ hạ, Ngân Giáp vệ có cài nhãn tuyến bên cạnh ngươi, ngươi cũng phải coi như không phát hiện.
Vị Tiết Độ sứ kia cũng vậy, biết rõ phu nhân của mình là Ngân Giáp vệ, lại còn phải nhiệt tình dâng lên công lương vốn không nhiều.
- Tên này vốn là tên ngốc, đoán chừng hắn nghĩ ngươi cũng là một tên ngốc, cho nên căn bản không ẩn giấu nhiều, vung tay nhấc chân vẫn lộ rõ bản chất người luyện công.
Tiết Tam đã đứng bên nhìn rất lâu, nội tình Văn Lạc thế nào, đã sớm nằm rõ trong mắt hắn.
- Ha ha.
- Ngươi cũng vậy, vẻ hoảng loạn lúc trước của ngươi, cũng không phải hoàn toàn giả vờ.
- Lời tiên sinh nói lúc trước, là đang gạt bản vương.
- Ta không thích làm chuyện vô nghĩa, từ lúc ta đi vào, cơ thịt trên người ngươi đã phản ứng, điều này đã bán đứng ngươi, ta rất nhạy cảm về vấn đề này.
- Tiên sinh có ánh mắt thật tốt.
- Đừng tâng bốc, trở lại vấn đề lúc này, tên Vương gia như ngươi dù mập mạp, nhưng võ công hẳn cũng không tệ, thủ đoạn phủi bụi vừa rồi, chà chà, Bát phẩm võ phu không làm được?
Bởi không điều động khí huyết, không phát sáng.
Còn vì sao phải lấy Bát phẩm võ phu làm gốc so sánh, đơn giản vì Trịnh Phàm là Bát phẩm, cho nên mọi người sớm đã hiểu Bát phẩm là cái gì.
Ở cùng một đám Ma vương, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tắm nắng, còn muốn giữ bí mật cái gì?
- Thân phận bản vương có chút đặc thù, bản vương cần khiêm tốn.
Phúc Vương nói.
- Không, vấn đề này ta đã nói, một khi thành bị phá, mệnh ngươi có thể sẽ không còn, trừ phi ngươi tự tin có thể tiến thối như thường trong gót sắt, nếu không, giờ ngươi căn bản không cần ẩn giấu thực lực.
Sợ triều đình nghi kỵ? Không, chí ít lúc này là không.
Phúc Vương híp híp mắt, thân thể vốn đã mập, giờ híp mặt thì chỉ còn một khe nhỏ, lúc này càng khó nhận ra.
- Vậy tiên sinh ngày cảm thấy là vì cái gì?
- Ngươi đang sợ.
- Sợ? Thứ bản vương sợ rất nhiều.
Thân là phiên vương, trước phải cảnh giác ánh mắt triều đình, bất luận là đám quan văn, hay vị chí tôn trên long ỷ kia, đều trời sinh cảnh giác với phiên vương.
Với quan văn mà nói, tôn thất phiên vương chính là sâu mọt của quốc gia, đồng thời cũng là nhân tố không ổn định, còn đối với vị chí tôn trên long ỷ, phiền vương là thân thích, nhưng quan hệ song phương lại cực vi diệu: “Một mất một còn.”
- Kông, thứ ngươi sợ rất đơn giản, không cần nghĩ nhiều, cũng không cần cố ý vòng quanh ta, ngươi sợ, đơn thuần là sợ.
Phúc Vương đưa tay vỗ vỗ bụng:
- Nói vậy là sao?
- Đừng giả vờ trấn định, ta nói thẳng, ngươi rất mạnh.
- Cảm ơn.
- Có thể nói cho ta, ngươi đạt tới mấy phẩm sao?
- Lục phẩm võ phu.
“Hít…”
Tiết Tam khoa trương hít một hơi khí lạnh.
Phúc Vương lại bổ sung:
- Đã từng đạt tới Ngũ phẩm, nhưng vì một số nguyên nhân, lại rớt về Lục phẩm.
- A.
Tiết Tam nở nụ cười thâm trường.
Lòng bàn tay Phúc Vương mở ra, một luồng tử quang hiện lên trong tay, dưới tử quang chiếu rọi, sắc mặt Phúc Vương chợt sáng chợt tối.
Vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi trên mặt Tiết Tam lập tức biến mất, khẽ run vai.
- Nhìn bộ dạng này, ngươi vẫn đang sợ.
Phúc Vương lật tay lại, trầm mặc.
- Lúc ngươi sợ, thường rất dễ để mất …
Tiết Tam đưa tay gõ gõ thái dương:
- Lý tính…
- Đúng, chính là lý tính, bởi vì tâm tính sợ sẽ nuốt chửng lý tính, khiến ngươi không tự chủ mà sợ sệt. Ví như lúc ta mới hơi đâm ngươi một cái, hơi cho ngươi chút áp lực, kết quả, ngươi hoàn toàn nhập vào tiết tấu ta tạo ra. Thứ này, là vị người bạn mù thông minh mà ta đã nói nói cho ta, chơi tâm lý, đều bẩn.
- Bản vương không hiểu một số từ, nhưng có thể hiểu ý đại khái, có phải bản vương đã trúng bẫy của ngươi?
- Đúng thế.
- Ngươi làm như vậy, là vì cái gì?
- Bởi vì ta là thích khác.
- Ồ?
- Đồng thời ta còn đang xem, người của chúng ta ở ngoài, đã công thành hay chưa?
- Thật sao.
- Quan trọng nhất, là vì ta có thời gian, cũng có điều kiện, hơn nữa, ngươi cũng phối hợp như vậy, cho nên không thể bỏ phí cơ hội a?
- Có chút không hiểu, nhưng cũng có chút hiểu.
- Ta đã xuất hiện trước mặt ngươi, Vương gia, ngươi biết không, thân là một thích khách, nhưng lại phải trực tiếp động thủ với người, cảm giác này, thực tệ.
- Bản vương có thể hiểu.
- Cho nên, ta tới xác nhận, mới có thể có lòng tin.
- Xác nhận được rồi?
- Đúng, xác nhận được rồi, Vương gia, ngươi rất mạnh.
- Ngươi nói điều này rồi.
- Nhưng ngươi lại không chiến đấu.
Phúc Vương: “…”
- Đúng không, ngươi không biết chiến đấu, ha ha ha.
Sắc mặt Phúc Vương lộ vẻ kinh ngạc, lại lập tức trở nên thoải mái:
- Đúng vậy.
Một người rất mạnh, lại sẽ không chiến đấu, điều này có vẻ rất khác thường, nhưng kỳ thực lại rất bình thường.
Nếu như đánh nhau chỉ là đứng đối diện, xem ai cấp cao hơn, cứ cao hơn thì thắng, vậy thế giới này đã quá hòa bình.
Tại sao các sơn môn thường phái đệ tử ra ngoài rèn luyện? Bởi vì nếu chỉ nhắm mắt làm liều mà muốn tạo ra cao thủ, vậy cao thủ trên đời này cũng không đáng giá như vậy.
Cao thủ không biết đánh nhau, không biết chiến đấu, chỉ có thể gọi là trò mèo.
Đương nhiên, Phúc Vương cũng thuộc loại cao thủ này, bởi hắn là một phiên vương, một phiên vương thì chỉ nên thành thực làm vật cúng, sống xa hoa đồi trụy, cưới mỹ nữ, sinh thật nhiều con, khai chi tán diệp cho nhà họ Triệu. Đồng thời, thường thường phải tỏ ra hủ bại, cướp đoạt dân nữ, bắt nạt lương dân trong đất phong.
Đây là sinh hoạt của phiên vương, nếu ngươi chiêu hiền đãi sĩ, lại văn thao vũ lược, lòng ngực ôm chí lớn, ngây thơ cho rằng đã mang họ Triệu thì phải làm việc cho đất nước, cống hiến cho quốc gia…
Xin lỗi, khăn tang của Ngân Giáp vệ hoặc chiếu chỉ tước phiên của triều đình sẽ lập tức tới trong ngày.
Cho nên, Phúc Vương luyện võ chỉ có thể luyện trong nhà, muốn vung kiếm hay ra ngoài rèn luyện là chuyện không thể, thậm chí ngày thường ở vương phủ, cũng còn phải cẩn thận ẩn giấu việc bản thân biết võ công.
Đồng thời, Phúc Vương còn phải làm thêm những chuyện khác, ví như chơi thuốc.
Tiết Tam thiện dùng độc, cũng hiểu về y lý.
Sự mập mạp của Phúc Vương khác Hứa Văn Tổ, Hứa Văn Tổ mập là mập thực sự, còn Phúc Vương, lại có chút “Trăng trong nước”, mờ ảo.
Tiết Tam suy đoán, sở dĩ Phúc Vương mập như thế, có thể là muốn tuân theo chính sách “Nuôi heo” đối với phiên vương của triều đình, đây là di chứng của việc chơi thuốc.
Lúc trước, sau khi biết thực lực của bản thân có móc nối với cấp độ của Trịnh Phàm, cho nên Tiết Tam từng nghĩ tới để Trịnh Phàm dùng thuốc tăng phẩm.
Chỉ có điều đã được người mù phát hiện kịp thời ngăn lại.
Trước mắt, có một ví dụ về việc chơi thuốc.
Có điều, lấy tài sản của một phiên vương tích lúy mấy đời, thế mà sau khi chơi thuốc cũng phải khóc than nghèo, đủ để thấy được cái giá này lớn tới mức nào.
Đan dược hay các thiên tài địa bảo tuyệt không rẻ, thậm chí một số thứ có tiền cũng không mua được.
Tiết Tam không kìm được mà nghĩ tới cảnh chủ thượng của hắn biến thành bộ dạng mập mạp như vậy… ha, cảnh này quá đẹp.
Nói một câu thật lòng, Tứ Nương có muốn châm cứu cũng không tìm được huyện vị.
- Còn gì muốn nói không?
Tiết Tam hỏi.
- Bản vương có chút đói bụng.
Phúc Vương nói.
- Cái này thì không cần nói, ta không phục vụ.
- Vậy thì không còn gì để nói nữa.
- Ừm.
Tiết Tam lặng lẽ đưa tay, cầm hai cây chủy thủ vừa nãy cắm trên đất.
Sau đó.
“Ầm!”
Chủy thủ vừa rút ra, thân hình Tiết Tam liền phóng tới chỗ Phúc Vương.
Phúc Vương đưa tay chặn ngang, khí huyết mạnh mẽ gào thét mà ra, nhưng thân hình Tiết Tam bỗng dừng lại, thân hình bay lên.
- Ha ha.
Phúc Vương cười nhạt.
Trang 136# 1