Chương 328: Giáo Úy Thúy Liễu Bảo
Tâm tình Lý Phú Thắng thật tốt, hắn kỳ thực cũng hơi lo lắng nếu không thể theo kịp để Càn quân tiến vào thành.
Trấn Bắc quân có một nhược điểm lớn nhất, đó chính là kinh nghiệm công thành của bọn họ rất thiếu, thậm chí có thể nói hầu như không có.
Rốt cuộc Vương đình Man tộc hoang mạc trừ bỏ có một tòa thành bên ngoài, các bộ lạc Man tộc còn lại căn bản không có thành trì gì.
Rốt cuộc, trung quân đã chạy tới rồi!
Trịnh Phàm nhìn thấy, quân trận đối phương rất chỉnh tề, tuy rằng bộ binh chiếm đa số, nhưng lúc đối mặt với kỵ binh, vẫn không hoảng loạn.
Trường mâu binh ở trước cùng với hai bên, trung gian là thuẫn binh, bên trong chính là cung thủ và nỏ thủ, đối phương không có nhiều kỵ binh cho nên đặt phía sau.
Tuy nói đánh qua mấy lần, nhưng Trịnh Phàm chỉ chỉ huy đánh úp một bảo trại, hoặc xông chiếm một cửa thành, thậm chí chiến dịch đánh đổ Lang Thổ binh kia vẫn do Lương Trình tự mình chỉ huy, Trịnh Phàm chỉ đảm nhiệm một nhánh kỵ binh ra lệnh mà thôi.
Có điều dù như vậy, Trịnh Phàm cũng cảm giác nhánh Càn quân trước mắt này không giống bình thường, loại trận hình này, vừa nhìn đã biết rất chống kỵ binh.
- Chủ thượng, đối phương hẳn đem ba vạn đại quân chia làm ba bộ, hình chữ phẩm (品).
Lương Trình mở miệng nói với Trịnh Phàm:
- Phương thức bày trận này có thể thuận tiện trợ giúp lần nhau, nếu số lượng mũi tên đầy đủ, còn có thể tiến hành áp chế đối thủ.
Trịnh Phàm chỉ nhìn thấy một hàng phía trước, nhưng Lương Trình đã hiểu trận hình của đối phương.
Giống như đứng trên sân bóng hoặc đứng trước màn hình tivi xem thi đấu bóng đá, thị giác của người xem với thị giác của cầu thủ thi đấu trên sân rất khác nhau.
Tướng lãnh ưu tú, có thể thông qua quan sát chi tiết nhỏ, đạt được hiệu quả tương tự với "Mở Thiên Nhãn".
Lý Phú Thắng hơi ngoài ý muốn nhìn lướt qua Lương Trình, mở miệng nói:
- Mẹ nhà nó, tên tướng lĩnh người Càn kia là ai?
Nói xong, Lý Phú Thắng vừa chỉ chỉ Lương Trình, hỏi:
- Ngươi biết hắn làm như vậy có ý gì không?
- Cố thủ chờ cứu viện.
Lương Trình hồi đáp.
- Đúng vậy, cố thủ chờ cứu viện.
Bởi vì kỵ binh hai đường tiên phong đúng lúc đuổi theo đối phương, đồng thời quanh co cắt đường lui của đối phương, lúc này mới khiến tướng lĩnh Càn Quốc đối diện phải xếp trận chờ đợi ngay tại chỗ.
Đối phương không lựa chọn xung kích sau ngàn kỵ binh Yến Quốc mở ra con đường về phía Thanh Sơn huyện, dù cho Thanh Sơn huyện đã ngay phía trước, cách đó không còn xa nữa.
Bởi vì đối phương là kỵ binh, mà phía bên mình bộ binh chiếm đa số, muốn đúng lúc đánh vỡ đối phương ngăn cản, độ khó rất lớn, quan trọng nhất chính là, tướng lĩnh Càn Quốc hẳn nhìn ra hai nhánh quân vừa mới xuất hiện đã cắt đường lui của bọn hắn chỉ là tiền quân, hẳn còn rất nhiều kỵ binh Yến Quốc đang chạy nhanh tới.
Một khi mình chủ động tiến công, rất sẽ tạo thành tình huống kỵ binh Yến Quốc xông tới, quân đội lấy bộ binh làm chủ đối mặt với kỵ binh, nếu trận hình bị xông vỡ, đó chính là tai nạn thật sự!
- Truyền lệnh xuống, để Tôn Cốc Nghĩa và Việt Vũ Thần điều khiển ngàn kỵ thăm dò một hồi.
Mệnh lệnh của Lý Phú Thắng rất nhanh được truyền xuống.
Tiếp theo, nguyên bản trong cuộc chiến bất động đối lập, chỉ có hai nhánh quân ngàn kỵ thoát ly quân trận, bắt đầu áp sát về phía Càn quân.
Trịnh Phàm không khỏi đánh giá Lý Phú Thắng, vị Tổng binh đại nhân này mắc bệnh tâm thần không nhẹ, nhưng đầu óc đánh trận vẫn đặc biệt tỉnh táo.
- Chủ thượng, động tác này có hai mục đích, một là thăm dò phẩm chất đối phương, xem rốt cuộc đây có phải trò mèo hay không, hai là nếu đối phương bày ra quân trận hình chữ phẩm, cũng phải thăm dò tìm được quân trận nào yếu hơn một ít, thuận tiện ngoạm ăn trước.
- Trịnh Thủ bị.
Lý Phú Thắng mở miệng hô.
- Đại nhân?
Trịnh Phàm đang nghe giảng bài đây, nghe vậy quay đầu nhìn về phía Lý Phú Thắng.
- Người này chính là gia nô của ngươi?
- Đúng vậy!
Hẳn do Lý Phú Thắng nghe được Lương Trình gọi Trịnh Phàm là "Chủ thượng".
Yến Quốc rất chuộng gia nô, nha không, xác thực nói, thời đại này gia nô làm tướng không chỉ tại Yến Quốc, trên căn bản quốc gia nào cũng vậy.
Từ trình độ nhất định mà nói, bảy đại Tổng binh dưới tay Trấn Bắc Hầu phủ, kỳ thực đều là gia tướng của Trấn Bắc Hầu Lý gia.
- Trịnh Thủ bị thực sự văn võ song toàn, gia nô này được dạy dỗ không tệ!
"..." Trịnh Phàm.
Giời ạ, rõ ràng mình như một học sinh tiểu học đang nghe Lương Trình giảng bài.
Kết trong trong tai mắt Lý Phú Thắng lại nghĩ mình đang cố ý bồi dưỡng gia nô của mình.
Lương Trình chắp tay nói:
- Do chủ thượng nhà ta giáo dục tốt!
- Tốt, vậy ta thay thế chủ nhân ngươi khảo hạch ngươi vậy, thế cục này nên phá thế nào? Nếu đối phương lựa chọn cố thủ chờ viện binh, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.
- Đại nhân nói giỡn, đối phương có thể cố thủ chờ viện, chẳng lẽ ta chỉ có một mình sao?
- Giải thích thế nào?
Lý Phú Thắng híp híp mắt nói.
- Lúc trước trên đường hành quân, đại nhân hẳn đã phái ra lính liên lạc liên hệ binh mã phụ cận.
- Tốt, không sai, không sai!
Lý Phú Thắng rất hài lòng gật gù.
Tướng lĩnh Càn Quốc đối diện lựa chọn cố thủ chờ viện, bởi vì vị tướng lĩnh kia nghĩ đây chính là quốc thổ Càn Quốc, binh mã Càn Quốc muốn trợ giúp rất đơn giản.
Đến thời điểm, bất luận nuốt nhánh kỵ binh Yến Quốc này hoặc phối hợp viện quân bức lui nhánh kỵ binh Yến Quốc này đều được.
Nhưng lần này Yến quân lại mang hai mươi lăm vạn Thiết kỵ xuôi nam, tuy rằng lúc tiến vào Trừ quận, binh mã phân tán mở ra, nhưng ở chung quanh đây, khẳng định có binh mã khác.
Vị trí các bộ quân song phương, quân sĩ trung hạ tầng khả năng không rõ ràng, nhưng Lý Phú Thắng làm người chỉ huy tự nhiên phải rõ ràng.
Rốt cuộc, cho dù Yến quân xuôi nam phân tán ra, cũng không phải như một đám chó điên rời khỏi lồng, mà là một bầy sói từ phương bắc tới.
Bầy sói, am hiểu nhất là phối hợp.
Vị tướng lĩnh Càn Quốc kia, đang suy nghĩ cố thủ chờ đợi viện binh, không biết bầy sói phụ cận khả năng cao có nhiều viện binh hơn.
- Trịnh Thủ bị, hắn chức vị gì?
Lý Phú Thắng mở miệng hỏi.
- Giáo úy Thúy Liễu bảo của thuộc hạ.
Trịnh Phàm hồi đáp.
- Ồ!
Lý Phú Thắng gật gù.
Ngày thời điểm hai người nói chuyện, hai nhánh kỵ binh được phái đi tự nhiên áp sát quân trận Càn quân, lúc này quân trận Càn quân đang sốt sắng lên.
Mắt của Lý Phú Thắng hơi nheo lại, Lương Trình cũng chăm chú quan sát, Trịnh Thủ bị kẹp giữa hai người, cũng lập tức rất chăm chú xem, trợn hai mắt hơi cay cay.
Hai nhánh kỵ binh này tự nhiên không phải lên xung trận, lúc trước xung phong, cuốn lên không ít bụi bặm, cũng tạo nên thanh thế không nhỏ, rồi lại ghìm dây cương tại khu vực an toàn, sau đó quay đầu ngựa lại đồng thời, giương cung lắp tên, bắt đầu bắn.
Độ chuẩn xác tự nhiên chênh lệnh hơn nhiều, nhưng bản lĩnh kỵ xạ không phải dạng vừa đâu, cho dù ngươi lợi hại đến đâu cũng không để cho ngươi kết trận tốt.
Trang 165# 2