Mạt Thế Năm Thứ Mười (Dịch)

Chương 6

Chương 6


Tôi phải mau chóng khỏe lên, nếu không thì chờ đợi tôi cũng chỉ có cái chết.
Rèn luyện mười năm ở mạt thế có thể làm bất cứ một người phụ nữ nào cũng cường tráng cứng cỏi hơn đàn ông ở thời kỳ hòa bình, cho dù vừa mới sinh thứ kia tôi cũng không thể nghỉ ngơi, cho nên chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Lúc ngủ một giấc này tôi nằm mơ, trong mơ luôn có tiếng kêu be be, rất ồn ào.
Chờ tôi tỉnh lại đã đến buổi tối, nhìn sắc trời có lẽ là khoảng bảy, tám giờ tối, tôi không ngủ bao lâu.
Nhưng cũng đủ làm tôi thích ứng được, hai năm đầu mạt thế tôi gần như là mỗi ngày đều không thể ngủ, sự mệt mỏi kéo dài và thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, khiến cho tôi luyện được loại bản năng khôi phục nhanh chóng này.
Từ trên giường đứng dậy, tôi cảm giác chính mình đã gần như ổn hơn.
Điều đầu tiên cần giải quyết chính là vấn đề dạ dày của tôi, sinh xong thứ kia tiêu hao quá nhiều thể lực của tôi, tôi phải làm một chút đồ ăn để lấp đầy bụng trước.
Từ phòng ngủ đi ra, lúc đi ngang qua phòng bên cạnh kia, bước chân của tôi dừng một chút.
Tôi nhớ tới trong này còn có một quái vật nhỏ, mấy giờ không quan tâm nó thì nói không chừng đã chết.
“Đông!”
Bên trong vang lên một tiếng động của thứ gì té ngã.
Tôi nắm tay đẩy cửa ra đứng ở cửa không đi vào, dao chẻ củi đặt ngang trước mặt, trước tiên nhìn rõ ràng tình huống bên trong, mới chậm rãi buông dao chẻ củi xuống.
Quái vật nhỏ vốn là bị tôi lấy chăn quấn lại ném trên giường, lúc này đang ngã trên mặt đất, bởi vì dính bụi nên nhìn có vẻ xám xịt, vẫn luôn không nhúc nhích.
Đã chết sao? Tôi hơi hơi nhíu nhíu mày chậm rãi đi vào, dùng dao chẻ củi lật quái vật nhỏ kia lại.
Ngực của nó còn đang phập phồng, hiển nhiên không chết.
Quái vật nhỏ bỗng nhiên mở mắt, cặp mắt màu xanh kia vẫn không nhúc nhích nhìn tôi, bỗng nhiên nó giống như lại hăng hái vươn móng vuốt kéo tôi.
Tôi không trốn, ống quần bị móng vuốt của nó móc lấy.
Tôi có chút ngạc nhiên, một khoảng thời gian ngắn như vậy, móng vuốt của nó giống như sắc bén hơn so lúc mới sinh, tôi lại giơ tay sờ cái đuôi của quái vật nhỏ này một chút, cảm giác vảy trên cái đuôi cũng cứng rắn hơn so với lúc đầu.
Quái vật nhỏ thấy tôi sờ cái đuôi của nó, không biết vì sao giống như có chút vui mừng, cố gắn duỗi dài hai móng vuốt, ôm lấy một chân của tôi, sau đó ngửa đầu kêu với tôi.
Tiếng kêu của nó làm tôi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Bởi vì nó là kêu be be, giống một con dê.
Mềm như bông, còn mang một chút âm rung, vừa kêu, vừa dùng sức ngửa đầu nhìn tôi, nhưng là không có sức lực gì, nâng đầu trong chốc lát lại mất lực rũ xuống, cái đầu kia thì để giày trên tôi.
Tôi bỗng nhiên một tay nâng khuôn mặt nó lên, nhéo miệng nó nhìn vào trong, quả nhiên trong miệng của nó đều là loại răng nanh nhòn nhọn này, sáng như tuyết.
Vừa rồi lúc tôi nghe nó kêu be be lộ ra một chút màu trắng, thì đã hoài nghi thứ này vừa mới sinh ra là đã có hàm răng, hiện tại vừa thấy không chỉ là có hàm răng, còn sắc nhọn hơn so với hàm răng của con người.
Từ hàm răng này tới xem, thứ này là ăn thịt.
Nếu là không hé miệng thì miệng của quái vật nhỏ này nhìn qua chỉ là lớn hơn một chút so với em bé bình thường, nhưng sau khi mở miệng mới phát hiện miệng nó chắc chắn có thể mở rất lớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất