Chương 122: Xung Đột
Ông ta lập tức trở nên căng thẳng, cầm súng bằng cả hai tay, di chuyển thân
trên của mình đến gần cửa sổ, rồi từ từ nhìn xuống.
Ông ta mở rộng tầm mắt từng chút một, nhưng vẫn không nhìn thấy Lục Tân.
Khi phóng tầm mắt xa hơn về phía trước, ông ta chỉ nhìn thấy nhóm nhân viên y
tế đang nấp sang một bên và giám đốc Lưu mập mạp.
Và ánh mắt của họ đều đang nhìn ông ta.
Người quản gia lúc này mới bất ngờ có phản ứng, ông ta cúi đầu nhìn xuống,
thấy ngay dưới bệ cửa sổ sát với bờ tường, Lục Tân đang nằm ở trên tường mà
không cần bất kỳ một chỗ dựa nào, hắn chỉ ở cách ông ta chừng hai mươi cm,
đang yên lặng nhìn ông ta.
“Ngươi là người hay ma?”
Người quản gia lập tức bị sốc, ông ta vội vàng rụt người lại rồi giơ súng lên.
Nhưng ý nghĩ rụt người lại chỉ vừa nảy lên trong đầu, Lục Tân đã vươn mạnh tay
ra túm lấy cổ ông ta, rồi dùng sức kéo mạnh, khiến ông ta ngã ra ngoài cửa sổ.
Cả hai người lúc này đều đang lơ lửng trên không, Lục Tân kéo cánh tay ông ta
lại rồi thuận thế đá vào đùi ông ta, sau đó do lực ngã, hắn lại ấn đầu ông ta
xuống và ôm lấy phần eo của ông ta…
Khi người quản gia tiếp đất, Lục Tân đã dùng hai tay đè lên người quản gia,
giẫm nhẹ rồi bật người lên trên.
Sau một tiếng “huỵch”, người quản gia đã ngã xuống đất.
Dường như ông ta đã biến thành một đống nằm ở đó.
Hai cánh tay của ông ta bị xoắn thành một góc 270 độ và luồn qua giữa hai chân
rồi ôm lấy cổ của mình. Còn hai chân ông ta lại lộn ngược và bắt chéo thành
một hình chữ “X” kỳ dị. Các khớp tay chân lúc này đều có một mức độ biến dạng
nhất định, lưng và đầu tựa vào nhau. Cả người ông ta trông giống như đã được
ghép lại với nhau một lần nữa.
Điều quan trọng nhất là ông ta vẫn chưa chết, cũng không bị hôn mê.
Ông ta chỉ kinh hãi hét lên trong vô thức rồi không ngừng lăn trên mặt đất như
một quả bóng được gấp lại.
Thậm chí trong tay ông ta vẫn đang cầm khẩu súng, chỉ là họng súng đang chĩa
thẳng vào đầu của chính ông ta.
“Tiểu Lâm...”
Bộ dạng kinh khủng của người quản gia thực sự khiến giám đốc Lưu mập mạp và
ông Hứa cảm thấy sợ hãi.
Ngay cả con gái của ông Hứa, người lúc này vẫn chưa bị đau đến ngất xỉu, cũng
bị tạo hình gây sốc này dọa cho kinh hãi đến mức quên cả hét lên.
Chỉ là, cũng vào lúc này, mấy tên vệ sĩ ở bên ngoài cũng đã xông vào gần đó.
Họ bất ngờ nhìn thấy một bóng người méo mó và kinh dị ngã ở dưới đất, bị dọa
cho sợ hãi đến dựng cả tóc gáy, vội đồng loạt giơ súng lên.
Vì là ban đêm nên súng của họ đều có trang bị đèn pin nhỏ và sáng.
Hàng loạt chiếc đèn pin cùng lúc chiếu sáng, rọi thẳng vào Lục Tân, người vẫn
đang ở giữa không trung với đôi đồng tử đen láy và một biểu cảm kỳ lạ.
Trong cơn hoảng loạn, những viên đạn được bắn ra như gào thét.
Sau đó trên mặt Lục Tân đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn.
Rõ ràng là không một ai lên tiếng, nhưng một số vệ sĩ lại mơ hồ nghe thấy xung
quanh có giọng nói vui vẻ của một cô bé:
“Wow, nhiều đồ chơi quá…”
Pằng pằng pằng pằng pằng…
Tiếng súng dữ dội bao trùm toàn bộ không gian xung quanh.
Tia lửa bắn ra từ những khẩu súng không ngừng chớp tắt, khiến khu vực chung
quanh lúc sáng lúc tối, trong nháy mắt thay đổi liên tục.
Những người đến đây cùng ông Hứa đều là những người lính vũ trang được huấn
luyện bài bản.
Khi xông lên phía trước, họ đã vô thức đứng thành một hàng ngang, tấn công Lục
Tân không chút thương tiếc, đường đạn chính xác, ra tay tàn nhẫn. Tuy nhiên,
trong tầm nhìn của mình, họ chỉ nhìn thấy đối mặt những viên đạn của họ, khuôn
mặt Lục Tân lộ ra vẻ phấn khích, thân người vặn vẹo trong không trung một cách
kỳ dị, di chuyển được mấy mét theo phương ngang, viên đạn lập tức bắn vào
khoảng không.
Nhưng khi họ vội vàng di chuyển súng để đuổi theo Lục Tân, Lục Tân đã nhanh
chóng áp sát.
Dưới tiếng súng và ánh đèn đường xung quanh, bóng dáng của Lục Tân vừa nhanh
vừa kì dị, giống như đang kéo dài ra. Một tên lính vũ trang ở ngoài cùng bên
trái đang vội vàng quay họng súng để nhắm về phía Lục Tân, nhưng khi họng súng
chĩa vào Lục Tân, thì Lục Tân đã đến ngay trước mặt hắn.
Khuôn mặt Lục Tân dán vào ngay họng súng.
Trong lòng hắn kinh hãi, vội vàng bóp cò.
Mặc dù đang bị hắn chĩa súng vào mình nhưng Lục Tân lại nở một nụ cười đáng
sợ, hắn nghiêng đầu sang một bên tránh được viên đạn vừa được bắn ra, sau đó
vươn tay nắm lấy cánh tay của tên lính vũ trang. Tên lính vũ trang lập tức cảm
nhận được cánh tay phải của mình trở nên lạnh lẽo giống hệt như bị một luồng
khí lạnh xâm chiếm, giống như mất đi sự tự chủ, khiến cho hắn vừa kinh sợ vừa
tức giận. Hắn nhanh như cắt thò tay trái xuống rút con dao găm bên ngoài bắp
đùi.
Nhưng khi hắn rút con dao găm ra, tay phải của hắn đã không chủ ý rút khẩu
súng lục trên thắt lưng ra, bắn một phát vào cánh tay trái của hắn.
Hai tay hắn đang tự đánh nhau, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn.
Ngay sau đó, không chỉ là hai tay đang đánh nhau, mà ngay cả hai chân của hắn
cũng xoắn vào nhau, thân thể đột nhiên vặn vẹo thành một hình dạng gấp khúc kỳ
quái, tựa như vai phải dính chặt lấy bụng trái, xương sườn bên trái lại dính
chặt lấy má phải…