Chương 225: Gây Chuyện
Mẹ Lục Tân vẫn đứng cách đó không xa, như thể đang xem con trai mình tham gia đại hội thể thao.
Khi bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, bà ấy khẽ mỉm cười, thì thầm:
“Vẫn chưa kết thúc đâu..."
Lục Tân khẽ nhíu mày, cẩn thận ngẫm nghĩ:
“Còn gì nữa?”
Mẹ khác với em gái, bà sẽ không cho Lục Tân mượn năng lực của mình, mà bà cũng không cần cho hắn mượn.
Khi gặp sự cố, bà ấy sẽ chủ động giúp đỡ hắn.
Giống như lúc đó trên đường Cửu Giang ở thành phố vệ tinh số hai, bà đã chắn đạn cho hắn.
Giống như khi bà ấy bảo vệ Lục Tân dưới cái bóng của cha hắn.
Thậm chí còn bao gồm vừa rồi trong trận chiến, bà ấy đã tỉ mỉ nhắc nhở hắn một số chi tiết cần chú ý.
Bà ấy là một người rất cẩn thận tỉ mỉ, vì vậy luôn có thể quan sát một vài chi tiết rất nhỏ.
Những lời nhắc nhở của bà ấy luôn rất hữu ích và quan trọng.
Tuy nhiên, vì năng lực của bà ấy khá bí ẩn nên Lục Tân cần phải tự quan sát.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ bà ấy nói là vẫn chưa kết thúc, chắc chắn là có chỗ nào đó mà Lục Tân vẫn chưa cân nhắc tới.
Chỉ là, dị biến giả hệ con rối này thật sự không còn sức phản kháng nữa. Với khoảng cách như vậy, Lục Tân thật sự có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào, vậy thì vấn đề khác rốt cuộc là vấn đề gì?
Khi hắn đang nghĩ như vậy, bỗng có âm thanh ồn ào từ xa truyền đến.
“Này, người anh em, có chuyện gì thì từ từ nói, ta nói cho ngươi biết. Ta rất có địa vị ở thành phố Thanh Cảng đấy…”
Từ xa đã thấy ánh đèn lay động, một nhóm người đang xô đẩy Thằn Lằn về phía này.
Những người này đều có súng trong tay, kiểu dáng của các loại súng cũng khác nhau, bao gồm cả súng lục và súng tiểu liên.
Hơn nữa, thiết bị chiếu sáng trên tay họ cũng rất phong phú, có người đang đội loại mũ của công nhân mỏ hay đội, bên trên có gắn đèn, có người đang cầm đèn pin, thiết bị của một vài người đang tỏa sáng rực rỡ, còn của một số người khác thì đã mờ đi, thậm chí còn có mấy người đang cầm đuốc.
Điểm chung duy nhất chính là trên cánh tay họ đều có đeo một chiếc băng tay có hình con rắn.
Xem ra những người này hẳn là người của đội cảnh sát trật tự ở thị trấn Hắc Thủy.
Đương nhiên, cảnh sát trật tự thực sự chỉ là mấy người trong số đó thôi. Họ là những người đang cầm đèn pin sáng và súng tiểu liên trong tay, còn những người khác có thể là nhân viên hoặc bảo vệ của tiệm cá cược. Ngoài ra còn có một số người đến xem náo nhiệt.
Hai tay của Thằn Lằn ôm ở sau đầu, hắn không ngừng la hét, trông rất đáng thương.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Thấy nhiều người đến như vậy, Lục Tân bèn đứng dậy, ném tàn thuốc đã cháy đến tận đầu lọc xuống đất rồi giẫm tắt.
“Soạt” “Soạt” “Soạt” “Soạt”
Vô số ánh đèn pin cùng lúc chiếu vào mặt hắn, trong đám người có một người đàn ông mặc áo gió màu đen, cao gần một mét chín mươi, thân hình vạm vỡ như một con gấu, phanh ngực, hai cánh tay rắn chắc đầy hình xăm. Lúc này trên tay hắn là một khẩu súng, hắn vừa sải từng bước dài về phía trước vừa mắng chửi:
“Các ngươi con m* nó đến đây để gây chuyện sao?”
“Các ngươi không biết là trong thị trấn Hắc Thủy nghiêm cấm nổ súng không?”
“Ta không cần biết ngươi đến từ nơi nào, đã gây chuyện trong thị trấn Hắc Thủy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt…”
Lục Tân bị ánh sáng đèn pin làm cho hoa mắt, hắn híp mắt nhìn về phía trước.
Hắn nhìn thấy Thằn Lằn giơ tay lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nháy mắt với mình, dường như Thằn Lằn muốn nói rằng mình đã cố gắng rồi.
Vừa nãy đã chia việc xong xuôi, Lục Tân bắt người, còn Thằn Lằn ở lại thuyết phục lực lượng vũ trang của trấn Hắc Thuỷ.
Thông thường, đây là một việc khá dễ giải quyết, nhưng Lục Tân không hiểu vì sao Thằn Lằn lại bị bắt lại nữa.
“Xin đừng hiểu nhầm...”
Nhìn thấy những người đi tới trước mặt, Lục Tân đứng lên, nói với họ:
“Chúng ta tới từ thành phố Thanh Cảng, có giấy chứng nhận của thành phố. Chúng ta tới đây là để bắt người bị truy nã, bây giờ đã tóm được hắn ta rồi... hơn nữa, là hắn nổ súng trước.”
“Biết ngươi tới từ thành phố Thanh Cảng rồi, nhưng tới từ đó thì sao cơ chứ?”
Tên cao to cường tráng phun một ngụm nước bọt xuống đất, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông bị Lục Tân bắt kia.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của người đó, biểu cảm trên gương mặt càng trở nên hung ác hơn.
Vừa nghiêm khắc nhắc tới súng, hắn ta đã mắng thẳng vào mặt Lục Tân:
“Nơi đây không phải là Thanh Cảng, ở cái trấn Hắc Thuỷ chết tiệt này, Xà gia có quyền to nhất, lúc Xà gia chưa lên tiếng thì chính là ông đây định đoạt. Các ngươi muốn bắt người mà không biết mở miệng nói với ta một tiếng sao?”
Lục Tân nhíu mày, không nói gì.
Người đàn ông đang che vai kia lại mỉm cười khẽ.
Thằn Lằn đứng ở một bên, nhìn thấy có gì đó sai sai thì chợt cảm thấy hoảng sợ, hắn kêu to:
“Người anh em, các ngươi đừng làm loạn mà... Ta đã nói với ngươi mười lần rồi, chúng ta thực sự tới từ thành phố Thanh Cảng mà...”