Mặt Trăng Đỏ

Chương 226: Bất Thường

Chương 226: Bất Thường


“Làm càn!”
Tên cao to vạm vỡ kia lạnh lùng nhìn rồi nháy mắt với người bên cạnh. Lập tức có hai người đi tới trước, một người giữ chặt Lục Tân, một người đi về phía người đàn ông mặc bộ vest đỏ, miệng hùng hổ:
“Trấn Hắc Thuỷ có quy củ của trấn Hắc Thuỷ, rốt cục họ gây ra tội gì hay không thì trước hết cần phải để chúng ta thẩm định một lần đã, hơn nữa... Các ngươi nói mình là người thành phố Thanh Cảng, sao ta biết có phải là thật vậy hay không? Ngươi có tin là dù ta đập chết các ngươi, quăng cho chó ăn thì cũng không ai dám bắt chúng ta không?”
“...”
Trong khi mắng, đã có hai người lần lượt đi về phía Lục Tân và người đàn ông kia.
Dường như là muốn đưa hai người đi.
“Con bà nó, cứng vậy sao?”
Thằn Lằn đã có phần kinh ngạc, dường như không hề ngờ được rằng cán bộ trị an ở đây lại mạnh như thế.
Ngay cả Lục Tân cũng cảm thấy bất ngờ.
Một thị trấn hỗn loạn thế này thì không thể nào hoàn toàn tin tưởng được ai, cho nên họ mới không thông báo, cứ thế mà bắt người.
Nói như vậy, dù người ở trấn Hắc Thuỷ và đoàn Kỵ sĩ có cấu kết với nhau, sau khi hắn đã bắt được người thì họ cũng không dám làm loạn. Nhưng không ngờ rằng, mấy cán bộ trị an này vừa xuất hiện đã thể hiện rõ thái độ bất mãn với hành động của hai người họ rồi...
Biết hắn tới từ thành phố Thanh Cảng mà thái độ còn cứng rắn và táo bạo như vậy...
“Như vậy à.”
Lục Tân mỉm cười, dường như hiểu ra điều gì, từ từ ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thấy mẹ, lúc này bà đang đứng cách đó không xa, nhìn mấy người này với vẻ đầy hứng thú.
Trong lòng Lục Tân đã chắc chắn.
Nhìn thấy tay sai của tên cán bộ kia chạy tới trước mặt mình, vì thế hắn hắn mới nói thầm:
“Ngươi không bình thường.”
Một câu nói bình thường làm cho mấy tên tay sai của cán bộ trị an trấn Hắc Thuỷ ngẩn cả người ra.
Tên cán bộ cao to vạm vỡ kia cũng híp mắt lại, nhìn Lục Tân:
“Ngươi nói gì cơ?”
“Ta nói là bây giờ ngươi hơi không bình thường...”
Mắt Lục Tân bị ánh đèn pin chói mắt chiếu vào.
Khi bị ánh sáng mạnh chiếu vào, mắt của bất kỳ ai cũng sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng Lục Tân thì không, đôi mắt hắn như thể xuyên qua được ánh sáng mạnh.
Khi nguồn sáng rọi tới, gương mặt hắn mang theo vẻ âm u, hắn mỉm cười ung dung.
Giọng nói của hắn cũng rất nhẹ nhàng, ẩn chứa sự thành khẩn, cười nói:
“Người này phạm tội ở trong thành phố Thanh Cảng, bây giờ chúng ta đã tóm được hắn rồi, nhưng ngươi còn lý do lý trấu để hắn chạy thoát được, thậm chí còn không tiếc gì mà gây bất lợi cho chúng ta... Cho nên là, ngươi không để thành phố Thanh Cảng vào trong mắt, hay là thật ra ngươi không bình thường đây?”
Nghe những lời phân tích bình tĩnh và nghiêm túc này, cán bộ trị an kia cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn ta khựng lại vài giây rồi kêu lên:
“Cái quỷ gì cơ, ngươi dám mắng ông đây...”
Chưa đợi hắn ta nói xong, Lục Tân đột nhiên đi về phía hắn ta.
Hắn chỉ đi về trước một bước, nhưng vì bầu không khí căng thẳng lúc này, động tác của hắn làm cho người khác chú ý.
Xoạt xoạt một tiếng, xung quanh có mấy khẩu súng chĩa về phía hắn.
Tên cán bộ trị an kia cũng lấy làm kinh hãi, mạnh mẽ giơ súng nhắm vào đầu Lục Tân.
Nếu bình thường có người chĩa súng vào đầu mình, Lục Tân cũng sẽ cảm thấy căng thẳng. Nhưng bây giờ, hắn đã phát hiện ra chân tướng thật sự cho nên trong lòng cảm thấy chơi cũng rất vui, vì lúc này em gái đang ở bên cạnh hắn, mẹ cũng đứng cách đó không xa, bị súng chĩa vào người, hắn cũng không cảm thấy lo sợ chút nào. Gương mặt Lục Tân mang theo nét tươi cười, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt tên cán bộ này, đánh giá hắn.
Thực ra hắn cũng không muốn cười, vì như thế thì không nghiêm túc, cũng không chuyên nghiệp cho lắm.... Nhưng hắn không nhịn được.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Bầu không khí căng thẳng như một sợi dây bị kéo căng hết mức có thể.
Họng súng đen ngòm, có thể bắn ra viên đạn chết người bất cứ lúc nào.
Tên cán bộ trị an kia cầm súng, nòng súng cũng nhắm vào mặt Lục Tân, khoảng cách rất gần, nhưng không biết vì sao hắn ta lại cảm thấy căng thẳng, còn Lục Tân đón lấy họng súng của hắn, mỉm cười lại có vẻ ung dung lạ thường.
Chẳng lẽ người này không sợ súng sao? Rốt cuộc ai mới là người không bình thường đây?
Đón lấy ánh mắt vừa hung ác vừa hiểm độc của tên cán bộ trị an, Lục Tân chậm rãi nói:
“Ngươi có phải đã nhận vật gì từ hắn ta không vậy?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều cảm thấy sửng sốt.
Lời này là thế nào đây?
Tên cán bộ trị an kia liếm môi một cái, vẻ hung tàn trên mặt càng rõ ràng hơn:
“Có ý gì?”
“Ý ta không phải là nói ngươi đòi tiền hối lộ, tuy hắn ta có thể dùng hình thức hối lộ mà đưa cho ngươi...”
Lục Tân suy nghĩ chậm rãi, nhìn người đàn ông mặc bộ vest đỏ, sau đó lại nhìn sang tên cán bộ trị an vẻ ngoài cao lớn, ý cười trên mặt càng rạng rỡ hơn:
“Có thể là một đoá hồng, hay là thứ khác, nói chung là đích thân hắn ta đưa cho ngươi... Ngươi suy nghĩ kĩ xem, có phải sau khi ngươi nhận món đồ kia, ngươi cảm thấy có hảo cảm với hắn tới lạ lùng. Thậm chí còn vô cùng... yêu thương hắn nữa?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất