Chương 232: Thẩm Vấn
Sau khi nghe xong những lời này, Thằn Lằn chỉ có thể nở nụ cười gượng:
"Quá khách khí rồi, con người Xà Gia đúng là không tệ…”
Vừa cười, hắn vừa nhìn về phía Lục Tân.
"Có."
Lúc này, hình như Lục Tân cũng đã có chút thiện cảm với Xà Gia, hắn gật đầu:
"Cho ta mượn cái nhà để xe này một lát."
Vừa dứt lời, hắn lập tức quay đầu nhìn người đàn ông mặc vest đỏ, nói tiếp:
"Ta có chút chuyện muốn hỏi hắn."
"Cứ việc dùng…”
Xà Gia đáp ứng ngay, còn hỏi thêm:
"Có cần ta giúp ngươi lấy cưa điện qua đây không? Đinh cũng khá được đó... Nước hạt tiêu còn rất nhiều... roi gai cũng có nữa đó…”
Nghe thấy lời đề nghị đầy thân thiện của Xà Gia, Lục Tân vội vàng lắc đầu, cười đáp:
"Không cần, không cần phiền phức như vậy... Ngươi có thể miễn tiền phạt cho chúng ta là chúng ta đã biết ơn lắm rồi…”
"?"
Xà Gia hơi ngẩn ra, bà đúng là không quá hiểu ý của câu nói này là gì.
…
Thấy chuyện bên này đã xong, dưới con mắt chăm chú của mọi người, Lục Tân xoay lưng đi vào căn nhà để xe phía sau. Sau đó dưới ánh nhìn bức bách của hắn, tên đàn ông mặc vest đỏ không tiếp tục phản kháng nữa mà thành thật theo chân hắn tiến vào.
"Có nói gì cũng vô dụng thôi…”
Tên dị biến giả hệ con rối kia nở nụ cười bất đắc dĩ: "Ta có thể khiến bản thân không còn cảm nhận được bất kỳ sự đau đớn nào, nên tra tấn thể xác không có tác dụng gì với ta. Với lại nhìn người cũng không giống người dệt mộng hay là người hệ thôi miên nhỉ... tất nhiên, cho dù họ có tới đây cũng không có chỗ dùng đâu!"
Lục Tân xoay người, từ tốn kéo cửa cuốn xuống. Ánh đèn đang chiếu rọi ngoài cửa cuốn dần dần bị chặn lại, cuối cùng, bóng tối tựa như một tấm màn đen bao phủ toàn bộ nhà để xe.
"Ta nói rồi, không sao hết."
Hắn quay người về, đưa lưng về phía cửa cuốn, ánh sáng từ những lỗ thủng trên cửa chiếu lên người của hắn. Điều này càng khiến người khác không thể nhìn rõ gương mặt của hắn, nó đã đắm chìm hoàn toàn vào bóng tối.
Trong nhà để xe chỉ còn vang vọng mỗi giọng nói đầy bình tĩnh, thậm chí có hơi hòa ái của hắn.
"Ta không định dụng hình với ngươi."
Trong bóng đêm mịt mờ, chỉ có thể phân biệt được loáng thoáng bóng dáng của Lục Tân. Trái tim của tên đàn ông mặc vest đỏ bỗng thắt lại, không hiểu sao hắn chợt cảm thấy hơi…khẩn trương.
Cổ họng trở nên khô khốc, giọng nói của hắn cũng hơi hơi thay đổi:
"Vậy ngươi định làm gì... Thẩm vấn ta ư?
“Ta chỉ là một công nhân viên chức bình thường, sao từng học qua cách thẩm vấn được chứ?"
Lục Tân đứng trước cửa cuốn, không hề động đậy, chỉ nhỏ giọng trả lời: "Cho nên ta hy vọng ngươi sẽ chủ động nói ra tất cả. Chỉ có chính miệng ngươi nói thì câu chuyện mới đầy đủ."
Người đàn ông mặc vest đỏ bị đoạn đối thoại đầy cổ quái này khiến cho hốt hoảng trong lòng. Rõ ràng chỉ là một câu trả lời vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao lại tạo cho hắn cảm giác rợn cả tóc gáy.
Hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Lục Tân đang đứng cạnh cửa nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:
"Em gái."
Người đàn ông mặc vest đỏ nhíu mày, không biết hai chữ này có ý nghĩa gì. Khung cảnh quá mờ tối bên trong kho hàng khiến con người ta cảm thấy cực kỳ áp lực. Mà khi áp lực này chạm tới đỉnh, hình như con người sẽ nảy sinh một loại ảo giác, đó là ở nơi này không chỉ có mỗi hai người.
Lúc bấy giờ, hắn ngày càng thấy khẩn trương, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Tân đang đứng trước cửa cuốn. Đúng lúc này, hắn bỗng có cảm giác hình như có một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đang sờ soạng mặt mình. Đồng thời bên tai hắn còn vang lên tiếng cười hì hì như có như không.
Trong thời gian một cái chớp mắt này, tên đàn ông mặc vest đỏ bỗng cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng, trái tim như sắp nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực, da đầu như bị điện giật, tê rợn đến từng ngọn tóc, như thể sắp nổ tung. Hắn có thể cảm nhận được từ đầu đến chân mình đã nổi hết cả da gà da vịt lên, cảm giác khủng hoảng và quái dị không cách nào hình dung nổi đột ngột đánh sâu vào trí óc của hắn trong nháy mắt.
Ánh mắt hắn lúc này vẫn đang hướng về phía Lục Tân đứng trước cửa cuốn. Rõ ràng hắn vẫn đang đứng ở đó, rõ ràng hắn không hề cử động chút nào... vậy kẻ đang sờ mặt mình... là ai?
“Người anh em, không biết ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
Bên ngoài nhà kho, đàn em duới trướng của Xà Gia đang đưa qua một hộp xì gà.
Xà Gia với thân hình hơi đầy đặn lười biếng từ trong hộp rút ra một điếu xì gà, châm lửa từ trên tay một đàn em, sau đó chậm rãi nhả ra một làn khói lớn, dáng vẻ cô ta giống như rất say sưa, còn con mèo trong tay cô ta thì đắm chìm trong làn khói, cũng có vẻ rất ngây ngất.
Sau đó, Xà Gia tiện tay từ trong hộp rút ra một điếu khác, đưa cho Thằn Lằn, đồng thời mỉm cười nói.
“Ta tên là Trương Tam, còn hắn tên là Lý Tứ.”
Thằn Lằn cầm lấy điếu xì gà, hút một hơi, lập tức sặc khói ho khan:
“Chị đại, điếu thuốc của ngươi hẳn bị mốc rồi?”
Xà Gia hút một cách hưởng thụ:
“Đồ từ trước thảm họa được hơ lại đấy.”
“Trước đây ta có nghe một số tin đồn về bộ phận của các ngươi.”
Sau đó, cô ta cũng không định vạch trần lời nói dối của Thằn Lằn, chỉ mỉm cười rồi nói:
“Trước đây ta cảm thấy điều đó có hơi khoa trương, nhưng hôm nay được nhìn thấy tận mắt, ta mới nhận ra những lời này đều là thật, những cái khác không nói, chỉ riêng việc bị nhiều họng súng chĩa vào như vậy mà các ngươi thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái...”
“Điều này cho thấy các ngươi vô cùng tự tin!”
Cô ta vừa nói chuyện, vừa mỉm cười liếc nhìn Thằn Lằn, nói:
“Người anh em, ở thành phố Thanh Cảng có nhiều người như các ngươi không?”