Chương 259: Ta Sẽ Bảo Vệ Ngươi
Tay trái của hắn vẫn đờ đẫn duỗi ra, bám lên mép cửa sổ, hai cánh tay mâu thuẫn lẫn nhau.
Hắn hốt hoảng dậm chân xuống đất, định mượn sức của đôi chân để chống đỡ cơ thể, nhưng lại bất ngờ ngã nghiêng xuống đất.
Khi hắn định dùng sức của chân trái, nhưng trên thực tế là chân phải đang dùng sức, nên cơ thể lại ngã xuống…Cuối cùng hắn đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.
Hắn không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng hắn phát hiện ra, cơ thể mình, trái phải trên dưới đều trở nên vặn vẹo.
Cảm giác của tay trái đổi thành tay phải, cảm giác của tay phải đổi thành tay trái, hai chân cũng như vậy.
Nếu phải mô tả... Vậy thì cảm giác đó giống như một con búp bê bằng vải, bị tháo rời ra rồi khâu lại.
Chỉ là bất kể là hai cánh tay, hay là hai chân, đều đã bị ghép sai…Là dị biến giả đó của thành phố Thanh Cảng đã gây ảnh hưởng đến hắn sao? Thế nhưng, bây giờ dị biến giả đó vẫn đang chiến đấu với đại ca ở bên ngoài kia mà! “Hi hi, ngươi thật đáng yêu…Bây giờ ngươi đã là đồ chơi của ta rồi…”
Quỷ đầu to không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác vặn vẹo trên thân thể hắn càng lúc càng tăng thêm.
Cùng lúc với sự gia tăng cảm giác vặn vẹo, dường như năng lực nhận thức nào đó của hắn cũng đang mạnh lên.
Bên tai hắn, giọng nói nghịch ngợm lúc ẩn lúc hiện đó cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. Thậm chí trong căn phòng trống trải trước mặt đã bị bóng tối bao trùm gần hết, hắn trông thấy một bóng người, một bóng người bò trên tường đang mỉm cười với hắn.
Đó là một cô gái có dáng người thấp bé, mặc một chiếc váy trắng bẩn thỉu, treo lơ lửng trên trần nhà như một bóng ma.
Đôi mắt của hắn rất to, chỉ có điều tròng trắng nhiều hơn tròng đen.
Mái tóc đen dài bù xù, vẻ mặt giống như đang cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn…
Lúc này, ánh mắt của hắn đã trở nên hơi méo mó, như thể đang nhìn thế giới này qua kính vạn hoa.
Trong khung cảnh đầy những khúc xạ kỳ lạ này, hắn nhìn thấy cô gái nhỏ rất... xinh đẹp đó.
Con bé nhẹ nhàng rơi xuống đất, nghiêng đầu quan sát hắn.
Dần dần, nụ cười của con bé trở nên sâu hơn, hắn vươn một bàn tay nhỏ ra với hắn trong sự phấn khích, như thể muốn ôm lấy hắn…
“Đừng mà…”
Quỷ đầu to không biết phải diễn tả nỗi sợ hãi trong lòng như nào, hắn chỉ có thể dùng hết sức bình sinh liều mạng hét lên.
Chỉ là, dường như đầu lưỡi của hắn cũng đã bị xoắn lại, âm thanh phát ra chỉ là những tiếng “ú ớ” ngắt quãng và vô nghĩa.
Chỉ có thượng đế mới có thể hiểu những gì hắn nói lúc này…. Có vẻ như thượng đế thực sự đã nghe thấy!
Khi cô gái nhỏ đó rơi xuống từ trên trần nhà, sắp sửa ôm lấy hắn, con bé đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ cảnh giác, sau đó con bé như đã chắc chắn điều gì đó, khuôn mặt nhỏ bỗng lộ ra vẻ kinh hãi.
Nó nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Quỷ đầu to, vươn một bàn tay nhỏ ra xoa đầu hắn.
Giọng con bé nhẹ nhàng, như thể đang khẽ hát.
“Búp bê nhỏ, đừng sợ hãi…”
“Cha sắp trở về rồi.”
“Ông ấy rất hung dữ, đừng sợ hãi…”
“Ta sẽ bảo vệ búp bê nhỏ.”
“Cho nên…”
Con bé hơi xót xa vươn bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy đầu của Quỷ đầu to:
“Cho nên, ta sẽ giết ngươi trước…Đừng sợ hãi, đừng sợ hãi, nếu có thêm nhiều vết thương thì sẽ không đau nữa…”
“Á…”
Trước khi chết, Quỷ đầu to cuối cùng đã có thể phát ra được một tiếng hét hoàn chỉnh…
Đó chỉ là tự hắn nghĩ là hoàn chỉnh, trên thực tế đó vẫn chỉ là những tiếng ú ớ.
…
Cùng lúc với tiếng hét này, Lục Tân bên ngoài căn nhà đang bị vô số quái vật trên người bắt đầu mọc ra những khuôn mặt quái dị quấn lấy. Hắn hơi rũ đầu xuống, không hề nhúc nhích, như đang để mặc cho những khuôn mặt quái dị này nhấn chìm lấy mình.
Trên đỉnh đầu, vầng trăng đỏ treo lơ lửng giữa không trung, chiếu vào thân thể hắn tạo thành một cái bóng mỏng manh.
Sau đó, cái bóng mỏng manh đó đang dần trở nên dày đặc, vặn vẹo, đồng thời phạm vi của hắn đang không ngừng mở rộng.
Khoảnh khắc tiếp theo, cái bóng đó đột nhiên đứng dậy.
Hắn lớn hơn ít nhất gấp ba lần so với cơ thể gầy gò của Lục Tân, một đôi mắt bất ngờ mở ra trong bóng đen sâu thẳm.
Đỏ như máu.
“Thình thịch…”
“Thình thịch…”
m thanh nặng trĩu và mạnh mẽ vang lên trên đường phố của thị trấn điên cuồng này.
Xung quanh mọc đầy những cái cây có quả hình người, trong không gian vốn đầy những âm thanh ồn ào và tán loạn, vô số âm thanh và tiếng nói mê sảng đan xen vào nhau, khiến khu vực hàng chục mét xung quanh đều ngập tràn những âm thanh dù không cao nhưng lại vô cùng phức tạp, khiến người ta khó chịu vì đinh tai nhức óc. Tuy nhiên, tiếng tim đập này sau khi xuất hiện đã lấn át tất cả mọi âm thanh khác.
“Xì...”
Trên thân chính của cái cây có quả hình người mọc lên từ thi thể của Tần Nhiên, mười sáu quả có khuôn mặt giống hệt như Tần Nhiên vừa mới thức tỉnh đang đồng loạt nhìn về phía trước, ánh mắt kinh hãi của chúng rơi trên bóng đen phía sau Lục Tân.
Chúng nghe thấy, khoảnh khắc bóng đen đó xuất hiện, tiếng tim đập trong cơ thể Lục Tân đã lấn át hết tất cả.
Dường như tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập.