Chương 260: Phản Kích
Sau đó, khi bóng đen mở đôi mắt đỏ như máu ra, Lục Tân cũng đột nhiên ngẩng đầu, mở mắt ra.
Đôi mắt hắn cũng đỏ như máu.
“A…”
Trên người Lục Tân đã mọc ra vô số khuôn mặt, lúc cái bóng này xuất hiện, những khuôn mặt đó dường như cảm nhận được sự kinh dị khác thường nào đó. Chúng há miệng rồi phát ra những tiếng kêu gào đau đớn, vẻ mặt càng lúc càng căng thẳng, bỗng nhiên nổ tung…
Từng khuôn mặt đồng thời nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao nó có thể đuổi chúng ta ra ngoài?”
Trên cái cây có quả hình người, tất cả Tần Nhiên đều hét lên.
Mỗi khuôn mặt đều có những biểu hiện khác nhau, có sợ hãi, có kinh hoàng, có nghi hoặc, chúng vừa nhìn người thanh niên cả người đầy những vết thương hét lên.
“Đó là ý chí của bọn ta! Như hình với bóng, như ruồi bâu mật...”
“Làm sao hắn có thể làm được điều đó?”
“Chuyện gì đang xảy ra thế này, vừa rồi ta vẫn đang kéo hàng ở vùng hoang dã...”
…
“Đồ vô dụng…”
Lục Tân cười khẩy, đôi mắt đỏ như máu của của hắn giống như một con dã thú tham lam vừa phát hiện thấy con mồi.
Khóe miệng hắn nhếch lên với một góc quỷ dị, đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi dưới, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trước.
“Kẻ trộm đột nhập vào nhà người khác mà không được sự đồng ý của chủ nhà... Đều đáng chết!”
Khi Lục Tân mắng chửi thô bạo, trên mặt hắn hiện lên vẻ phấn khích, ánh sáng màu đỏ trong mắt hắn càng trở nên rực rỡ hơn.
Sau đó, cái bóng của hắn càng thêm dày đặc hơn, vô số khuôn mặt người mọc trên bề mặt thân thể của hắn đã vỡ nát, vì thế máu thịt trở nên lẫn lộn, một khối máu ứ bị ép ra ngoài, loang lổ, nhỏ giọt trên mặt đất, những vết máu ứ đó là một phần còn sót lại trên những cái mặt người trước đó.
Những cái mặt người đó đại diện cho ý chí của Tần Nhiên.
Dựa vào những ý chí này, Tần Nhiên có thể gây ảnh hưởng đến đối thủ của mình, thậm chí biến đối thủ thành chính mình.
Nhưng bây giờ, những cái mặt người này đã nổ tung, máu ứ đều bị ép ra ngoài.
Như thể có một người nào đó cực kỳ yêu thích sự riêng tư, đang đuổi hết những vị khách không mời mà đến ra ngoài.
Giết chết trước, sau đó đuổi ra ngoài!
Lục Tân bắt đầu chậm rãi lắc lư thân thể của mình.
Cơ thể mỏng manh của hắn lắc lư tiến về phía trước.
Vết thương vẫn còn đang rỉ máu, những dấu chân màu đỏ tươi in trên mặt đất như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng sau lưng hắn là cái bóng đen khổng lồ.
Cái bóng đó vừa giống như thật sự tồn tại, lại vừa giống như chỉ là hư ảo. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra cái bóng đó giống như một loại khúc xạ của sức mạnh tinh thần, vì vậy hư ảnh được tạo ra chỉ là cường độ tinh thần với mật độ cực kỳ cao, cho nên trông có vẻ rất chân thực.
“A...”
Khi Lục Tân bắt đầu di chuyển, cư dân nay biến thành từng cái cây có quả hình người riêng lẻ bắt đầu hét lên giận dữ, như một rừng cây bằng máu thịt quỷ dị cao hơn hai mét, cùng lao về phía Lục Tân.
Rõ ràng họ không thông minh, không có trí nhớ, và không thể suy nghĩ giống như Tần Nhiên trên thân chính của cái cây có quả hình người kia.
Vì vậy, họ chỉ cảm nhận được mối đe dọa, và chủ động tấn công như một nguồn ô nhiễm thực sự.
“Soạt!” “Soạt!” “Soạt!” “Soạt!” “Soạt!”
Từng sợi dây leo với phần ngọn đều là một quả hình người. Chúng mở ra và khép lại, co rút đầu và tay chân giống như năm ngón tay của lòng bàn tay, vẻ mặt mơ màng và cuồng nhiệt, đồng loạt nhào đến bên Lục Tân ở chính giữa.
Nó giống như một tấm lưới lớn được tạo thành bởi rất nhiều bóng người màu đen, trực tiếp nhấn chìm Lục Tân ở bên trong.
Trên cái cây có quả hình người cao bảy tám mét ở đối diện, tất cả Tần Nhiên đều lộ ra biểu cảm xúc động cùng mong đợi.
“Vút...”
So với hơn ba mươi cái cây có quả nhỏ hình người này thì cơ thể gầy gò chỉ cao chưa tới một mét tám của Lục Tân rõ ràng trông hơi thấp bé, thêm vào đó là những cái xúc tu đang vung vẫy và những “quả hình người” có kích thước tương đương với một người bình thường. Vì vậy, khoảnh khắc họ nhào tới, Lục Tân đã bị họ áp đảo, từng cái tay chồng chéo xen kẽ vào nhau mà ôm lấy Lục Tân.
Đầu và tay chân giống hệt như năm ngón tay đang ra sức siết chặt.
Những cái miệng cũng đang cố gắng há to, khóe miệng ngoác đến tận mang tai rồi hung hăng cắn xuống.
Mặc dù bị rất nhiều quái vật bao vây tấn công như vậy, nhưng Lục Tân vẫn không có phản ứng gì khác thường.
Hắn chỉ quan sát mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt đỏ rực kia, vì tức giận, màu đỏ trong đôi mắt hắn càng trở nên đậm hơn, những chỗ nhỏ bé lại giống như nước sôi, đang run rẩy và lay động dữ dội.
Sau đó, Lục Tân duỗi hai cánh tay ra, trực tiếp nắm lấy hai cái bẫy hình người bên cạnh, rồi giật phăng chúng ra khỏi cơ thể mình.
Có thể thấy từ vị trí hai bàn tay Lục Tân vừa nắm lấy, hai cái bẫy hình người này đã bắt đầu trở nên méo mó và yếu đuối. Bóng đen phía sau Lục Tân giống như dòng nước chảy vào thân thể hai cái bẫy hình người thông qua lòng bàn tay.
Và khi những cái bẫy hình người này bị bóng đen chạm vào, chúng lập tức vùng vẫy dữ dội và gầm lên đau đớn.