Chương 355: Kỳ Quái
“Không có vấn đề gì chứ?”
Lục Tân nghĩ đến một công việc khác của mình, nên hơi chú ý.
Hắn từ từ suy nghĩ một hồi, nhớ tới năng lực của mẹ, trong lòng lập tức thử cảm nhận. Khi tâm trạng trở nên bình tĩnh lại, chẳng mấy chốc, trải nghiệm mà hắn từng được thử trước đó ở chỗ Tửu Quỷ đã lại xuất hiện, và tầm nhìn của hắn bắt đầu thay đổi.
Có rất nhiều người đang ngồi xung quanh Lục Tân, có người đang uống rượu, có người đang ăn, có người đang trò chuyện, trông họ có vẻ vô cùng tự nhiên.
Nhưng Lục Tân lại cảm giác trong tầm nhìn của mình, hình như họ đã xuất hiện một sự thay đổi khác.
Một loạt các màu sắc khác nhau xuất hiện trên người họ.
Lục Tân có thể cảm nhận rõ ràng những cảm xúc khác nhau của họ, trạng thái của thể tinh thần của họ cũng xuất hiện sự khác biệt nào đó.
Lục Tân trông thấy lúc này bụng dưới của người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp đối diện mình có màu đỏ khác thường.
Còn trong đầu của người đàn ông mập với mái tóc được vuốt gel thì không ngừng xuất hiện màu xanh lam.
Và người thanh niên với đôi mắt phù thũng, vẫn cố nhịn không uống rượu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ly rượu kia thì biến thành màu xanh lá cây.
Còn người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang liên tục nhìn đồng hồ trên cổ tay thì mơ hồ có màu tím.
Trong lòng Lục Tân chậm rãi phân tích những gì hắn vừa trông thấy.
Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, thật ra là hắn đã trực tiếp cảm nhận được.
Nhưng bởi vì hắn vừa nhìn sang đã cảm nhận được quá nhiều thứ nên cần chút thời gian để chậm rãi phân tích.
“Bà chị đang ngồi đối diện mình, lúc này đang có chút…Ham muốn ư?”
“Người đàn ông với kiểu tóc rất lạ kia đang nghĩ gì? Ồ, hắn hẳn là đang cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh lại.”
“Hắn làm như vậy là để lát nữa khi Phó tổng giám đốc Tiêu đến mời rượu, hắn có thể phát huy tốt hơn sao?”
“Người thanh niên trạc tuổi mình hẳn là rất muốn uống rượu, hắn đã thấy rất thèm nhưng vẫn cố nhịn…”
“Ông anh đeo đồng hồ thì có vẻ rất say sưa, hắn cảm thấy bản thân và những người xung quanh không cùng một loại người, hắn càng có phẩm vị hơn so với họ…”
Lục Tân từ từ phân tích rồi tổng kết lại, sau đó hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phó tổng giám đốc Tiêu.
Lúc này, có một vị lãnh đạo lớn tuổi đang mời rượu Phó tổng giám đốc Tiêu, nên hắn đang nâng ly rượu lên và chuẩn bị uống.
Cô bé đang được hắn bế trên tay, hình như không thích hắn uống rượu, nó đang giơ bàn tay nhỏ bé lên che lấy miệng hắn.
Cả đám người xung quanh đều cười vui vẻ, khi bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô bé chạm lên môi, phó tổng giám đốc Tiêu cũng bật cười, sau đó hắn giả bộ há miệng như một con chó con, kêu lên một tiếng, rồi bất ngờ cắn lấy tay cô bé…
Cô bé cười ngặt nghẽo khiến mọi người xung quanh đều thấy rất vui vẻ.
Nhưng Lục Tân đột nhiên cau mày.
Lục Tân phát hiện cơ thể phó tổng giám đốc Tiêu bỗng run bần bật, nhưng hắn lại cố đè nén cảm giác đó, rồi buông tay cô bé ra.
Cũng vào lúc này, khẩu vị của hắn, ánh sáng màu xanh lá cây tràn ngập, mạnh mẽ đến cực điểm.
Điều này còn mạnh mẽ hơn gấp hàng chục lần so với kẻ háu ăn đang cố nhịn không uống rượu kia!
…
…
Sau vài giây xác nhận, Lục Tân chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, phải làm thế nào để lấy lòng phó tổng giám đốc Tiêu này giống như những đồng nghiệp khác.
Im lặng ăn một lúc, hắn đã lấy sổ tay của mình ra, rồi viết lên đó mấy chữ, rồi xé trang đó ra.
Ăn được khoảng bốn mươi phút, phó tổng giám đốc Tiêu bắt đầu đứng lên lần lượt mời rượu từng bàn một theo cấp bậc.
Có thể thấy hắn thực sự rất thân thiện, khi hắn mời rượu các vị lãnh đạo ở mỗi bàn đều cụng ly với từng người, còn mỉm cười trò chuyện mấy câu, từ biểu cảm của những người được hắn mời rượu có thể thấy, tâm trạng của họ đều rất tốt, bầu không khí trong sảnh tiệc có vẻ rất hòa hợp.
Trong lòng đầy mong đợi, cuối cùng phó tổng giám đốc Tiêu cũng đến bàn của đám người Lục Tân.
Lục Tân để ý thấy một nữ thư ký mặc vest và váy ngắn cầm lấy chiếc ly của phó tổng giám đốc Tiêu, hình như muốn đổi cho hắn một loại rượu khác.
“Không cần, phải có thành ý chứ…”
Phó tổng giám đốc Tiêu từ chối, sau đó đến bên bàn của đám người Lục Tân, rồi rót đầy rượu vào trong ly.
“Thật ngại quá, bây giờ ta mới đến đây…”
Khi đến bên bàn này, thấy những thành viên trụ cột của công ty đã hơi căng thẳng đứng lên, phó tổng giám đốc Tiêu mỉm cười lên tiếng:
“Thực ra ta đã định đến đây sớm hơn để bàn bạc với mọi người, nhưng cha và dì của ta đều đang ở thành phố chính. Còn hai đứa em vừa mới được gửi đến đây để ta trông nom, vừa rồi vì phải ở trong khách sạn kèm cặp việc học cho bọn nó nên đã chậm trễ, hy vọng mọi người sẽ không phiền lòng…”
“Nào có nào có…”
Mọi người vội bật cười, người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp nâng ly lên và mỉm cười nói:
“Phó tổng giám đốc Tiêu thật có lòng…”
“Ha ha, cũng không phải vậy, do em trai em gái còn nhỏ, lúc nào cũng quấn lấy ta…”
Phó tổng giám đốc Tiêu mỉm cười, uống một ly với tất cả họ trước, sau đó mới mời rượu từng người một.
Thật ra, hắn không cạn ly với tất cả mợi người, nhưng mỗi lần hắn đều uống một ngụm rượu thật, hơn nữa hắn không phân biệt đối xử với bất kỳ ai.