Chương 356: Phản Ứng Kịch Liệt
Mỗi khi mời rượu ai đó, hắn đều nghiêm túc hỏi han họ tên và chức vụ của đối phương rồi nói vài lời động viên.
“Phó tổng giám đốc Tiêu trẻ tuổi và đẹp trai như vậy, hẳn là rất được lòng các cô gái…”
Trước sự sự tiếp cận của người phụ nữ trong trang phục chuyên nghiệp kia, hắn chỉ mỉm cười thờ ơ rút cánh tay ra rồi nói:
“Vì công việc bận rộn, nên ta vẫn chưa nghĩ tới.”
“Ha ha, Phó tổng giám đốc Tiêu trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nếu được làm việc với ngươi, đó thật sự là may mắn to lớn của bọn ta…”
“Phó tổng giám đốc, phó tổng giám đốc…”
Trước những lời nịnh hót của người đàn ông mập với mái tóc được vuốt gel, Phó tổng giám đốc Tiêu vội mỉm cười xua tay:
“Đừng nói như vậy, ta phải cảm ơn sự cống hiến của các ngươi mới đúng.”
“Phó tổng giám đốc Tiêu, ngươi cứ tùy ý, ta cạn ly đây…”
Người thanh niên với mí mắt hơi phù thũng rót một ly lớn rồi một hơi uống cạn.
Phó tổng giám đốc Tiêu cũng vội rót thêm rượu, rồi một hơi uống cạn, mỉm cười nói:
“Cho dù uống rượu vui vẻ, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe mới được.”
“Phó tổng giám đốc Tiêu, đồng hồ của ngươi... Ô, ngươi không đeo đồng hồ sao?”
“Ta không thích những thứ đó, nhưng, Vương Đào ca, chiếc đồng hồ này của ngươi thật sự rất đẹp…”
Phó tổng giám đốc Tiêu lần lượt mời rượu từng người, cuối cùng mới đến chỗ Lục Tân - người vẫn luôn im lặng suốt buổi.
Cũng không có cách nào khác, thực ra lúc này Lục Tân mới phát hiện, khi hắn đến thì những người khác đã chọn xong chỗ ngồi.
Vị trí hắn đang ngồi vừa khéo chính là vị trí kín đáo nhất và khó bị các lãnh đạo chú ý đến nhất của chiếc bàn này.
Lúc này, những người khác vẫn chưa ngồi xuống, ánh mắt họ đều đang nhìn về phía Lục Tân.
Có thể nhìn ra vẻ mặt của rất nhiều người đều có chút tiếc nuối. Có vẻ như mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ với vị Phó tổng giám đốc này, nhưng hắn lại không hề đối xử khác biệt với bất kỳ ai, mục đích gây ấn tượng sâu sắc cho hắn của mọi người xem như đã thất bại.
Tuy nhiên, điều khiến khiến họ cảm thấy khá thoải mái chính là, họ thất bại nhưng những người khác cũng không ai thành công.
“Xin chào, trông ngươi còn rất trẻ, không biết ta nên xưng hô với ngươi thế nào?”
Phó tổng giám đốc Tiêu cầm ly rượu ra hiệu cho Lục Tân, trên mặt hắn là nụ cười khiến người khác rất dễ nảy sinh thiện cảm.
Lục Tân cũng nâng ly và thành thật trả lời:
“Ta tên là Lục Tân, làm việc ở bộ phận chuyên sâu.”
“Được được, vất vả rồi…”
Nụ cười trên mặt Phó tổng giám đốc Tiêu vẫn không thay đổi, hắn nâng ly ra hiệu với Lục Tân.
Nhưng Lục Tân lại không chạm ly với hắn, mà chỉ duỗi tay trái ra, bên trong là một tờ giấy.
Phó tổng giám đốc Tiêu hơi ngẩn ra, nhưng hắn vẫn tiện tay nhận lấy rồi mở ra xem.
Những người khác cũng hơi kinh ngạc, không biết cậu thanh niên này đột nhiên đưa mảnh giấy cho lãnh đạo làm cái gì.
“Xoảng!”
Ngay khi họ đang nghi hoặc, Phó tổng giám đốc Tiêu đã nhìn thấy nội dung trên mảnh giấy, khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc.
Bởi vì quá căng thẳng nên hắn đã đánh rơi chiếc ly trên tay xuống đất.
Cả người hắn cũng đột ngột ngã về phía sau, đâm ngã một chiếc ghế dựa.
Khuôn mặt hắn ngập tràn nỗi hoảng sợ, thậm chí có thể nghe thấy mấy tiếng “phì phò” khe khẽ phát ra từ cổ họng của hắn.
“y da, Phó tổng giám đốc Tiêu, ngươi…”
Mọi người đều giật mình, họ vội đưa tay ra đỡ lấy hắn, ánh mắt của tất cả trong đại sảnh đều đổ dồn về phía này.
Cô thư ký kia càng giật mình, hấp tấp muốn xem mảnh giấy trong tay hắn.
Tuy nhiên, Phó tổng giám đốc Tiêu lại nắm chặt mảnh giấy không cho cô ta xem, sau đó hắn mới chật vật đứng dậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tân, đôi mắt hắn nôm hung dữ như dã thú, khiến người ta không rét mà run.
Những thư ký ở xung quanh dường như cảm nhận được khí chất đáng sợ trên người hắn, nhất thời không dám lại gần.
Cả bàn, hay nói đúng hơn là cả đại sảnh, ánh mắt của những người khác đều đổ dồn lên người Lục Tân.
…
Đáp lại ánh mắt lạnh lùng, thậm chí là đáng sợ của hắn, Lục Tân chỉ chớp chớp mắt.
Thực ra, phản ứng của người này khiến Lục Tân hơi ngạc nhiên.
Để không thu hút quá nhiều sự chú ý, Lục Tân mới viết một lời nhắn cho hắn, ngờ đâu hắn lại có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng có lẽ bởi vì đang mượn “tầm nhìn của mẹ” nên tâm trạng Lục Tân vẫn rất bình tĩnh.
Ánh mắt đáng sợ của Phó tổng giám đốc Tiêu không làm Lục Tân sợ hãi, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy càng thú vị hơn, hắn chậm rãi nâng ly lên.
Lục Tân mỉm cười, trông có vẻ rất dịu dàng, thậm chí còn có chút tao nhã, hắn đưa mắt nhìn Phó tổng giám đốc Tiêu rồi hỏi:
“Còn muốn uống nữa không?
Cô thư ký kia không thèm quan tâm đến Lục Tân, định dìu Phó tổng giám đốc Tiêu rời đi, nhân tiện gọi bảo vệ vào.
Nhưng không ngờ, khi bị Lục Tân nhìn, vẻ u ám trong mắt Phó tổng giám đốc Tiêu đột nhiên đã không còn.
Vẻ mặt hắn trở nên bình tĩnh hơn, thậm chí có hơi hoảng sợ, hắn không rời đi, mà trái lại còn gật đầu cầm lấy một chiếc ly mới từ bên cạnh. Sau đó rót đầy rượu rồi chậm rãi nâng ly với Lục Tân, chỉ là giọng nói của hắn nghe có vẻ hơi khô khốc:
“Không biết... Nên xưng hô với ngươi thế nào?”
Lục Tân mỉm cười chạm ly với hắn rồi nói:
“Vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao?”
“Ta tên là Lục Tân, làm việc trong công ty của ngươi.”