Chương 357: Báo Cáo
“Tiểu..... Tiểu Lục, vừa rồi ngươi..... Vừa rồi ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
Lục Tân cảm thấy bữa tiệc này khá thành công.
Hắn thực sự đã trở nên nổi bật trong số tất cả các nhân viên trụ cột trẻ tuổi và được Phó tổng giám đốc Tiêu chú ý.
Điều khiến hắn chú ý hơn cả chính là sau khi bắt chước năng lực của mẹ, dường như cảm xúc của hắn đã có chút thay đổi.
Hắn còn nhớ ban đầu khi ở nhà Tửu Quỷ, vì hắn sử dụng năng lực của cha ngay sau khi mượn năng lực của mẹ. Cho nên sau đó hắn cảm thấy mình nhất thời bị cơn tức giận chưa kịp nguôi kia quấn lấy, thậm chí suýt chút nữa còn khiến em gái hoảng sợ.
Tuy nhiên, có lẽ vì hai loại năng lực chồng chất lên nhau nên hắn không phát hiện ra cảm xúc nào khác.
Cho đến lần này, hắn mơ hồ cảm thấy nội tâm của mình có chút thay đổi.
Có vẻ như lúc đó, hắn đã trở nên hơi thận trọng hơn?
Ngược lại, sau khi Phó tổng giám đốc Tiêu bị ngã, vì không được hắn mời rượu nên Lục Tân có chút bất mãn…. Đương nhiên, thật may là hắn vẫn gắng gượng uống rượu với Lục Tân!
…..
Chủ nhiệm Lưu lái xe đưa Lục Tân về nhà, lúc này ông ta sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, ông ta vừa lái xe vừa đổ mồ hôi, lén nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lục Tân đang im lặng ngồi ở băng ghế sau với vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt hắn như không tập trung vào bất cứ thứ gì.
Trong bữa tiệc vừa rồi, không ai biết có chuyện gì đã xảy ra. Ông ta chỉ đột nhiên nghe thấy Phó tổng giám đốc Tiêu ngã xuống đất nên vội tới đỡ hắn dậy. Sau đó, ông ta phát hiện Phó tổng giám đốc Tiêu trẻ tuổi xưa nay vẫn luôn bình tĩnh điềm đạm trong mọi tình huống lại dường như biến thành một người khác, dù hắn cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, nhưng ông ta vẫn nhìn ra thân thể của hắn khẽ run rẩy.
Phó tổng giám đốc Tiêu xin lỗi mọi người rồi nhanh chóng rời đi.
Những người còn lại cũng không có tâm trạng ăn nữa, họ miễn cưỡng ngồi thêm một lúc, sau đó cũng rồi vội vàng rời đi.
Mọi người đều rất kinh ngạc.
Rất nhiều người đều đoán rằng chuyện này có thể có liên quan đến Lục Tân, nhưng Phó tổng giám đốc Tiêu không nói gì, ai mà biết được chuyện gì đang xảy ra?
“Hả?”
Đối mặt với câu hỏi của chủ nhiệm Lưu, Lục Tân phản ứng giây lát rồi mới mỉm cười trả lời:
“Không có gì, ta chỉ thảo luận với hắn về vấn đề ăn uống thôi.”
“Ăn uống ư?”
Chủ nhiệm Lưu ngẩn người, nhìn Lục Tân qua gương chiếu hậu mà trong lòng sởn tóc gáy.
“Đúng vậy.”
Lục Tân ngồi ở băng ghế sau mỉm cười với Chủ nhiệm, dưới ánh đèn mờ nhạt trong xe, hàm răng hắn trông trắng tinh.
Chủ nhiệm run rẩy dữ dội, không dám hỏi lại, ông ta đạp ga lao thẳng về hướng đài Nguyệt Lượng.
Ông ta thật sự rất muốn lập tức thả Lục Tân ở đây, nhưng lại không dám…
“Hắn rốt cuộc là người thế nào…”
“Trong công ty có tin đồn rằng hắn có bối cảnh xã hội đen, nhưng bối cảnh của hắn phải khủng khiếp đến mức nào mới có thể chỉ viết vài chữ trên mảnh giấy đã khiến Phó tổng giám đốc Tiêu khiếp sợ đến như vậy?”
“Phó tổng giám đốc Tiêu cũng không phải người đơn giản, có thể tạo nên sản nghiệp lớn như nhà họ Tiêu thì làm sao có thể không có quan hệ gì. Nói không chừng hắn còn có cả lực lượng vũ trang tư nhân bên ngoài thành phố, cậu cả của nhà họ Tiêu sao có thể sợ Lục Tân chứ…”
Trong lòng Chủ nhiệm Lưu đang rất rối rắm, dù rất tò mò nhưng ông ta thậm chí không dám hỏi thêm câu nào.
“Cảm ơn Chủ nhiệm, làm phiền ngươi rồi.”
Đến đài Nguyệt Lượng, Lục Tân bước xuống xe rồi lịch sự cảm ơn Chủ nhiệm Lưu.
Khoảng cách xa như vậy, về lý mà nói, Lục Tân đi tàu điện ngầm về nhà là được, nhưng Chủ nhiệm lại một mực muốn đưa hắn về, điều này thật sự…
“y da, không có gì không có gì, ngươi tuyệt đối đừng nói cảm ơn…”
Khi Chủ nhiệm nói câu này, chiếc xe vẫn chưa dừng lại, nhưng khi nói xong chữ cuối cùng, chiếc xe đã trượt đi được một đoạn xa.
“Vù!”
Sau một cú Drift đẹp mắt, chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Tân.
“Thật sự không nhìn ra, Chủ nhiệm Lưu đã lớn tuổi như vậy, hơn nữa lại không phải dị biến giả, vậy mà kỹ thuật lái xe lại tốt đến thế…”
Lục Tân không khỏi tán thưởng, rồi lắc đầu.
Hắn không vội lên lầu, mà cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
Sau khi đưa mảnh giấy cho Phó tổng giám đốc Tiêu, Lục Tân cũng thấy hơi bất ngờ trước phản ứng của hắn. Thứ nhất, phản ứng của hắn quá mạnh, khiến Lục Tân không ngờ tới. Thứ hai, sau khi có phản ứng mạnh như vậy, không ngờ hắn lại lập tức giả vờ như không có chuyện gì. Mảnh giấy đó cũng bị hắn nắm chặt, sau đó nhét vào túi, điều này cho thấy Phó tổng giám đốc Tiêu có tật giật mình, hắn thật sự rất có vấn đề…
Mình không thể bàng quan ngồi nhìn như vậy, phải báo cáo cho cấp trên thôi.