Chương 364: Hơi Sai Sai
Phó tổng giám đốc ngơ ngác nhìn Lục Tân đi ra khỏi văn phòng, quay trở lại ngăn vách của hắn, cầm lấy văn kiện bắt đầu nghiêm túc xử lý, phó tổng Tiếu ngơ ngác, có thể là vì mất ngủ trong thời gian dài, cho nên lúc này não của hắn hơi không ổn.
Lục Tân là nhân viên của hắn, làm việc cũng là đang giúp hắn kiếm tiền mà.
Mà thực ra hắn cũng không thiếu tiền, chỉ là hắn tình nguyện bỏ ra số tiền này để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.
Lục Tân không thèm để ý tiền bạc nên bản thân không thể dùng tiền để dụ dỗ hắn.
Cho nên chỉ cần ngoan ngoãn đợi sau khi Lục Tân tan làm, mới đến giúp hắn xử lý công chuyện.
Hình như có chỗ nào đó sai sai, nhưng mà lại rất logic....
….
Cả ngày trời chủ nhiệm Lưu vẫn chưa thể quay trở về văn phòng.
Vì phó tổng Tiếu đã độc chiếm văn phòng rồi, sao hắn dám giành với phó tổng chứ. Ngoại trừ mấy lần chủ nhiệm đi vào hỏi thăm xem hắn có cần gọi gì không, cơm trưa sắp xếp thế nào ra thì chủ nhiệm chỉ có thể ngẩn ngơ ở ngoài đại sảnh. Người trong đại sảnh khá đông cho nên hắn không thể tìm thấy chỗ ngồi, mà phó tổng Tiếu lại đang ở công ty nên hắn không dám viện cớ rời đi...
Mà chủ nhiệm Lưu thì cứ ở lại trong văn phòng, những người khác cũng không dám tự ý rời đi.
Họ không rời đi thì trong đại sảnh sẽ không có vị trí trống.
Mà đại sảnh không có chỗ trống nên chủ nhiệm Lưu đành phải ngồi chồm hổm ở bên cạnh nhà vệ sinh cả buổi trời....
Cơm trưa là cơm hộp do phó tổng Tiếu mời mọi người.
Vốn dĩ phó tổng Tiếu đang do dự không biết có nên nhân lúc giờ trưa mời Lục Tân ra ngoài ăn cơm hay không, lại thấy Lục Tân đang chăm chỉ giúp mình làm việc. Hắn thật sự không dám làm phiền, dứt khoát để chủ nhiệm Lưu đi ra ngoài đặt cơm đùi gà về cho mọi người.
Mỗi người một phần....
Khi Lục Tân nhận được cơm hộp cơ mặt liền thả lỏng không ít, điều này làm cho phó tổng Tiếu thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, phó tổng Tiếu đã ngồi canh từng phút từng giây, cuối cùng cũng đến sáu giờ, hắn "ting" một tiếng rồi chạy vọt vào văn phòng, ánh mắt tha thiết nhìn Lục Tân.
Chủ nhiệm Lưu ngồi chồm hổm bên cạnh nhà vệ sinh cả một ngày cùng với các nhân viên trong văn phòng đều nhìn thấy ánh mắt này, không biết đây gọi là gì.
"Lục...."
Phó tổng Tiếu muốn hỏi nhưng lại không biết nên gọi Lục Tân như thế nào, nên lớ ngớ bước đến:
"Có thể đi ăn tối với nhau không?"
Lục Tân liếc nhìn đồng hồ trên máy tính, rồi nói:
"Buổi tối ta có chút việc."
Phó tổng giám đốc lập tức khẩn trương:
"Vậy...... Ta..... Hay là để ta đưa ngươi đến đó rồi ta đợi ngươi nhé?"
Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Cũng được."
Sau đó dưới ánh nhìn của mọi người trong công ty, hắn đeo túi rồi cùng phó tổng Tiếu rời đi.
"Wow..."
Sau khi họ xuống lầu, cả văn phòng liền xôn xao.
"Chuyện gì đây?"
"Tiểu Lục làm gì mà dọa phó tổng Tiếu thành ra thế này vậy?"
"Trời ơi, chắc hắn không bắt cóc chủ tịch đâu nhỉ?"
"Hắn ra lệnh truy sát phó tổng giám đốc à?"
"........ Các ngươi nghĩ gì mà máu me vậy? Theo ta thấy thì phó tổng Tiếu đang theo đuổi Lục Tân đấy?"
Chỉ có chủ nhiệm Lưu dõi mắt nhìn họ đi xuống lầu, trầm tư một hồi lâu rồi dặn dò thư ký của mình:
"Tiểu Vương à, ngày mai ngươi gọi thợ sửa đến đây, đập thông vách ngăn kia đi, sửa thành một văn phòng khác nhé... À thôi, tối nay gọi đến luôn đi, sửa ngay trong đêm..."
Phó tổng Tiếu lái xe đưa Lục Tân đến phòng cảnh vệ.
Thấy dáng vẻ Lục Tân quen thuộc đường vào phòng cảnh vệ bỗng đoán được nhiều thứ.
Hắn đến phòng cảnh vệ làm gì chứ?
Lẽ nào hắn thật sự là kỳ dị nhân sĩ mà phòng cảnh về đặc biệt mời đến?
Bây giờ hắn đến đây, có phải là để sắp xếp công việc, sẵn tiện xử lý vấn đề mà ta gặp phải không?
Thật ra Lục Tân đến đây để huấn luyện.
Mỗi buổi huấn luyện tối đều có bồi dưỡng hai trăm tiền ăn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tốt nhất không nên vắng mặt.
Còn về phó tổng giám đốc thì có hai nguyên nhân để đưa hắn đến đây.
Thứ nhất, thông thường thì Lục Tân sẽ không để người khác biết mình làm việc ở bộ Đặc Thanh. Không phải vì để bảo vệ bản thân, mà để bảo vệ người khác. Nhưng vị phó tổng giám đốc này ngay từ đầu đã gặp chuyện nên điều khoản bảo mật tạm thời mất hiệu lực. Thứ hai, để hắn một mình quay về, không ai dám đảm bảo trong khoảng thời gian này hắn có chạm mặt em trai em gái của hắn rồi xảy ra sự cố gì hay không.
Để hắn cùng đến đây, lỡ xảy ra chuyện cũng có thể tùy cơ ứng biến.
.........
"Tối nay, bỏ qua phần một trước đi, tập trung tìm hiểu hệ tạo mộng thôi..."
Sau khi Lục Tân lên lầu liền bắc loa nói với Hàn Băng.
"Vâng, trưa nay sau khi Đan Binh tiên sinh thông báo với ta, ta đã chuẩn bị xong tài liệu rồi."
Trong loa vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Băng, đồng thời trên màn hình đối diện phòng họp cũng hiện lên tài liệu tương ứng.
Còn Lục Tân khi nghe được hai chữ "thông báo" lại không nhịn được mà thở dài.
Tâm trạng có hơi sa sút.
Đương nhiên bản thân hắn không thể trách Hàn Băng, nhưng đối với phó tổng giám đốc ở dưới lầu thì có chút oán giận.