Mặt Trăng Đỏ

Chương 385: Mẹ Kế Của Tiêu Viễn

Chương 385: Mẹ Kế Của Tiêu Viễn


Lục Tân vẫn chưa được đào tạo đầy đủ về biến dị tinh thần, nên hắn không thể đưa ra đáp án chỉ dựa trên những cảnh tượng mà hắn trông thấy.
Tuy nhiên, đoạn đường này vừa sâu vừa dài, khiến người đi đường yên tâm hơn.
Người đi bộ đi trên đoạn đường này càng lâu thì chủ thành càng có nhiều thời gian để phát hiện những người có tinh thần không bình thường.
Sau năm phút đồng hồ, họ mới đi hết con đường.
Lên hết các bậc thang là đến đại sảnh nhà ga nội bộ của chủ thành, phía trước đám đông là một dãy trạm kiểm soát.
Từng hàng từng hàng máy dò cao lớn nối liền nhau, có rất nhiều nhân viên mặc đồng phục ngồi ở phía sau.
Phía sau các nhân viên đó là những cảnh sát đặc nhiệm mặc đồng phục màu đen đang chậm rãi tuần tra.
Tất cả đều tự giác xếp thành một hàng dài rồi lần lượt vượt qua vòng kiểm tra an ninh cuối cùng.
...
“Tiểu Lục ca, cha mẹ ta hẳn là đang đợi ta ở bên ngoài nhà ga, ngươi có muốn qua chào hỏi họ với ta không?”
Tiếu Viễn xách một chiếc vali rất lớn, động tác của hắn trông có vẻ hơi vụng về.
Lục Tân đang cân nhắc xem có nên giúp lãnh đạo xách hành lý hay không, nhưng sau khi Lục Tân đưa ra đề xuất này, Phó tổng Tiếu bỗng kinh hãi Hơn nữa, sau đó hắn như bừng tỉnh, một mực đòi giúp Lục Tân xách túi, Lục Tân khó khăn lắm mới có thể từ chối.
Không phải Lục Tân thực sự không muốn đáp ứng yêu cầu của lãnh đạo, chủ yếu là nếu thật sự giúp Lục Tân xách cái túi này, sợ là Tiếu Viễn sẽ không qua được vòng kiểm tra an ninh.
Lúc này, nghe Phó tổng Tiếu nói xong, Lục Tân cũng thấy hơi do dự.
Cha mẹ mà hắn vừa đề cập cũng chính là sếp thực sự của công ty. Về lý mà nói, Lục Tân cũng nên qua chào hỏi họ một tiếng.
Tuy nhiên, Lục Tân vừa liếc mắt liền trông thấy một người phụ nữ mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, tóc ngắn và đi giày cao gót đang đợi ở cánh cửa nhỏ phía bên trái của trạm kiểm soát phía trước. Cô ta lặng lẽ đứng trong đám đông, bất kể là chiều cao, ngoại hình hay thậm chí là khí chất, đều cực kỳ nổi bật. Lúc này, cô ta đang mỉm cười nhìn Lục Tân qua đôi mắt dưới chiếc kính râm của mình.
Đó chính là Trần Tinh – một lãnh đạo khác của Lục Tân, cũng là đội trưởng đội đặc nhiệm của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt.
Nếu so giữa hai bên thì vị lãnh đạo này quan trọng hơn.
Thế là, Lục Tân lắc đầu nói:
“Đợi sau khi các ngươi gặp nhau rồi tính, ta cũng cần đi báo cáo đã.”
“Báo cáo ư? À, được.”
Tiếu Viễn ngơ ngác ngẩng đầu thì thấy Lục Tân đang bước về phía một người phụ nữ vô cùng nổi bật giữa đám đông.
“Thật bí ẩn...”
Tiếu Viễn không khỏi lắc đầu, hắn chật vật xách chiếc vali lớn đi về phía lối ra.
“Đội trưởng Trần, xin chào...”
Lục Tân bước đến trước mặt Trần Tinh và chào hỏi một cách thành thật.
Nghĩ đến vị lãnh đạo này là người có xuất thân từ quân nhân, Lục Tân vô thức muốn làm động tác chào theo kiểu nhà binh, nhưng nghĩ lại, dù sao mình cũng không phải quân nhân nên đành thôi.
“Người đi cùng ngươi đến đây chính là cái người thường xuyên gặp ác mộng?”
Trần Tinh tủm tỉm cười gật đầu với Lục Tân, nhưng ánh mắt cô lại dõi theo bóng lưng của Tiếu Viễn.
Với tư cách là đội trưởng đội đặc nhiệm và là lãnh đạo trực tiếp của Lục Tân, đương nhiên Trần Tinh có quyền kiểm tra các nhiệm vụ mà Lục Tân đang giải quyết. Đối với chuyện của Tiếu Viễn và những Lục Tân cần đến chủ thành lần này, cô cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
...
“Đúng vậy, hắn cũng là Phó tổng giám đốc của công ty bọn ta, có thể coi là lãnh đạo của lãnh đạo của ta...”
Lục Tân thành thật trả lời câu hỏi của Trần Tinh, nhưng trả lời xong, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Trần Tinh là lãnh đạo trực tiếp của hắn, Tiếu Viễn lại là lãnh đạo của lãnh đạo của mình, hắn thế nào cứ cảm thấy chức vị của Trần Tinh đột nhiên bị hạ thấp?
Nghĩ vậy, hắn cũng vô thức liếc nhìn Tiếu Viễn.
Lục Tân thấy lúc này, Tiếu Viễn đang chào hỏi một ông lão và một người phụ nữ trung niên đang đứng đối diện trạm kiểm soát. Cả hai người đều ăn mặc rất chỉnh tề, có thư ký đi theo bên cạnh, trông họ đều không giống với người thường, Lục Tân thiết nghĩ hai ngươi họ một người chính là sếp lớn của công ty mình, còn một người là mẹ kế của Tiếu Viễn, nghĩ thế, Lục Tân cũng liếc mắt quan sát thử, sau đó, hắn bỗng hơi ngẩn ra.
Ánh mắt Lục Tân rơi trên người mẹ kế của Tiếu Viễn, sau đó, hắn bỗng cảm thấy da đầu hơi tê dại.
...
Vừa thấy mẹ kế của Tiếu Viễn, Lục Tân đã cảm thấy hơi lạ.
Người phụ nữ kia thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, trông vẫn khá trẻ. So với ông lão đi bên cạnh cô ta thì Tiếu Viễn – người đang xách va li đi tới trước mặt họ lúc này lại càng giống như một cặp với cô ta hơn.
Cô ta mặc một chiếc áo len dệt kim cổ đứng màu đen, phối cùng một sợi dây chuyền màu bạc sáng lấp lánh, mái tóc được búi gọn gàng. Với nụ cười trên môi, cô ta trông có vẻ trí thức và hào phóng.
Nhưng có thể thấy rõ tinh thần cô ta hình như không được tốt, lớp trang điểm nhẹ theo phong cách mắt khói kia cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt cô ta, nụ cười của cô ta khiến người ta không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng nó không được tự nhiên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất