Chương 401: Mức Độ Bảo Mật Cấp S
Nhận được câu trả lời, mọi người đều có phần trầm ngâm.
Vấn đề này là điều mà mọi người lo lắng nhất.
Nhưng đúng lúc này, giáo sư Trần nói chậm rãi:
“Có lẽ vấn đề không phải là có khống chế được hay không.”
Ông sắp xếp lại mạch suy nghĩ:
“Hình như Oa Oa không hiểu câu hỏi. Bởi vì trong quá trình lớn lên, cô ấy rất ít khi giao tiếp với người khác, người bên ngoài cũng không thể chỉ dạy cho cô ấy điều gì. Cho nên cô ấy vốn không hiểu được những khái niệm phức tạp ấy.” Đối với cô ấy, phát tán tinh thần lực là một hành động bình thường. Giống như chúng ta thường thả lỏng cơ thể theo bản năng, hoặc như chúng ta được học cách đi theo đường thẳng vậy.”
“Vì thế, dù Đan Binh có thể nói chuyện với cô ấy, nhưng cũng không thể giải thích cho cô ấy hiểu kiềm chế tinh thần là thế nào.”
Những người trong phòng họp nghe thấy vậy thì rơi vào trầm tư.
Ngài Tô ngồi ở vị trí chủ toạ, hỏi kỹ hơn:
“Nói như vậy thì chúng ta vẫn còn hy vọng loại bỏ ảnh hưởng xấu của Oa Oa đúng không?”
“Đúng vậy.”
Giáo sư Trần gật đầu khẳng định:
“Có thể nói, bước đầu tiếp xúc này đã là vô cùng thành công rồi.”
“Ít nhất... Chúng ta đã chứng minh được rằng Đan Binh thực sự có thể giao tiếp với Oa Oa. Thông qua tiếp xúc bước đầu này, chúng ta biết được Oa Oa cũng là một cô bé có buồn vui, có tâm trạng của riêng mình, chỉ là cô bé có phần khép kín... không biết cách diễn đạt mà thôi.”
Nói đoạn, trên mặt ông lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, đưa ra kết luận:
“Cô ấy cũng giống chúng ta, đều là... con người...”
Tất cả mọi người đều hiểu rằng, thậm chí giáo sư Trần còn không muốn dùng hai chữ “tự kỷ” để miêu tả Oa Oa.
Thường ngày, ông ấy là người phụ trách hạng mục của Oa Oa, cho nên cũng có tình cảm sâu sắc với Oa Oa.
Với những người từng tiếp xúc với Oa Oa ra, có tình cảm cũng là chuyện bình thường.
Ông ấy quan tâm Oa Oa như cháu gái mình vậy.
Ngài Tô nghe xong như có điều suy nghĩ:
“Vây ngươi định thực hiện kế hoạch thế nào?”
“Sự trợ giúp của Đan Binh rất quan trọng.”
Giáo sư Trần ngẫm nghĩ một hồi, nói:
“Oa Oa lớn dần lên, cường độ tinh thần cũng tăng theo, chuẩn bị vượt ra khỏi giới hạn mà chúng ta có thể khống chế rồi. Cho nên, nhiệm vụ của chúng ta rất cấp bách, đó là phải giúp Oa Oa học được cách khống chế tinh thần lực. Thông thường, nếu Oa Oa có thể hạn chế việc vô thức phát tán tinh thần lực, có lẽ cô ấy cũng sẽ được sống một cuộc sống như những bé gái bình thường khác...”
Nói tới đây, dường như ông ấy ý thức được mình hơi nhiều lời, thở dài khe khẽ, nói vào điểm chính:
“Muốn Oa Oa học được cách kiềm chế sức mạnh tinh thần, cần chúng ta hướng dẫn và cả bản thân cô ấy phối hợp nữa. Cho nên sự có mặt của Đan Binh là một chuyện rất tốt, hắn có thể nói chuyện với Oa Oa, điều này thể hiện, hắn có thể hướng dẫn được Oa Oa. Dưới sự phối hợp của chúng ta, hy vọng có thể làm cho Oa Oa khống chế được mình, làm chậm quá trình mất khống chế của cô ấy. Như vậy, giai đoạn thứ hai của Oa Oa...”
Bộ trưởng Thẩm nghe lời của giáo sư Trần, không kìm được mà ngắt ngang:
“Nhưng nếu để cho Đan Binh chỉ dẫn thì chẳng phải là hắn sẽ biết tất cả về Oa Oa hay sao? Bí mật của Oa Oa chính là cơ mật cấp S – cấp độ cao nhất của thành phố Thanh Cảnh đấy!”
Đối mặt với nỗi lo lắng của bộ trưởng Thẩm, vị chuyên gia thần bí học lắc đầu:
“Vấn đề này thì có gì mà phải gấp gáp?”
“Không phải Đan Binh thuộc cấp A sao?”
“Hai người họ cũng chẳng chênh lệch là bao...”
Bộ trưởng Thẩm sắp tức tới mức phát hoả rồi:
“Mức độ bảo mật mà có thể tính toán như vậy sao?”
“Mức độ bảo mật tương đương thì không còn bí mật nữa à?”
“Được rồi, được rồi, bình tĩnh đi, chớ nóng nảy.”
Giáo sư Bạch mỉm cười giảng hoà:
“Bây giờ Đan Binh là nhân tài đặc biệt cấp 3, nghiêm khắc mà nói thì hắn không có quyền được biết bí mật của Oa Oa, nhưng hắn có thể làm thành viên của tổ hành động đặc biệt để được nâng cao mức quyền hạn. Hơn nữa, tạm thời chưa nói tới những mối lo chưa có số liệu chứng minh khác, về phương diện mức độ hoàn thành nhiệm vụ, số liệu của Đan Binh vô cùng xuất sắc... Như vậy còn chưa đủ để chúng ta tin tưởng hắn sao?”
Bộ trưởng Thẩm nhíu mày, mỗi khi có giáo sư, chuyên gia tham gia vào thì ông ta không bao giờ nói lại nổi.
Ngài Tô ngồi ở vị trí chủ toạ hỏi:
“Cần bao nhiêu thời gian?”
Giáo sư Trần thả lỏng người, nói:
“Cần xem quá trình cụ thể thế nào, bây giờ chưa thể đánh giá được. Chúng ta chỉ có thể quan sát được rằng, tất cả dấu hiệu đều tốt hơn dự đoán của chúng ta mà thôi. Thưa các vị, kinh hoàng đã biến thành kinh hỉ, như vậy còn chưa đủ?”
“Ha ha...”
Trong phòng họp vang lên những tràng cười vui vẻ, như thể họ vừa sống sót qua tai nạn vậy.
Ngài Tô cũng cười theo:
“Bao giờ quay về nhớ gửi báo cáo hoàn chỉnh, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”
Giáo sư Trần gật đầu.
Nhưng ngay lúc này, giọng nói của Trần Tinh vang lên: “Còn Đan Binh thì sao?”
“Trước hết cứ để hắn ở cạnh Oa Oa đi!”
Giáo sư Trần cười, vỗ tay:
“Căn cứ vào tiếp xúc ban đầu, quả thật hắn chính là ứng cử viên tiềm năng nhất cho vai trò hướng dẫn Oa Oa...”
“Đan Binh được ở cạnh cô gái xinh đẹp như thế, chắc là vui vẻ lắm đây!”
“... Chỉ cần là người bình thường thì chắc chắn đều vui!”