Chương 414: Mục Tiêu Mới
“Dường như họ khá căng thẳng...”
Lục Tân đứng cạnh phòng học, đột nhiên còi báo động đồng loạt vang lên ở khắp nơi trong toà nhà.
Bất chợt, thang máy đi lên nhanh chóng, hai tiểu đội được vũ trang đầy đủ vọt ra, canh giữ cửa trước và sau.
Ngay sau đó, thang máy bị khoá lại, phía thang bộ vang lên những bước chân gấp gáp, nặng nề. Các tiểu đội được vũ trang vọt tới, bên ngoài toà nhà là tiếng trực thăng gào thét. Có người chĩa súng vào thẳng phòng học.
Tên mập họ Lưu sợ tới mức mặt xanh như tàu lá, chưa đợi tới lúc binh lính vũ trang xông lên, ông ta đã chủ động ôm đầu ngồi xổm dưới đất rồi.
Ông ta luống cuống, thuốc lá rơi vãi đầy đất.
Dường như cảnh tượng này ảnh hưởng đến cả Oa Oa, cô quay sang nhìn Lục Tân.
Lục Tân cười với cô:
“Không cần căng thẳng đâu, bây giờ chưa phải lúc để ngươi ra tay.”
Oa Oa nghiêm túc gật đầu, im lặng dựa vào tường chờ đợi.
….
“Ngài Đan Binh, ai là người có vấn đề vậy?”
Trong nhóm vũ trang, một người có quân hàm cao hơn người khác một bậc đi ra khỏi đám người, hỏi với giọng gấp gáp.
“Các ngươi không nhận ra được à?”
Lục Tân đứng ở cửa phòng học, nhìn vào trong.
Hắn thấy rất rõ ràng, khi những binh lính vũ trang này xuất hiện, trong đám người hoảng loạn trong lớp, có hai người hoàn toàn không giống những người khác.
Một người phụ nữ mặc áo len cashmere, uốn tóc. Trên vai cô ta là một con quái vật mềm nhũn, trông giống như bị lột da, chỉ còn lại lớp máu thịt. Trên người nó xuất hiện một vết nứt.
Khe nứt đó hở ra, để lộ một con mắt đang lạnh lùng nhìn xung quanh.
Người còn lại là một chàng trai khoảng chừng mười tám, mười chín, mặc áo thể thao kéo khoá lên tận cằm, có vẻ khó gần. Trên đầu cậu ta cũng có một vết nứt, một chiếc xúc tua màu sắc sặc sỡ vươn ra. Chiếc xúc tua này mềm nhũn như đầu lưỡi, không ngừng liếm láp hai người phụ nữ bên cạnh.
Nhưng người bị liếm không hề phát hiện ra.
Đây là một hình ảnh rất rõ ràng, cũng rất phản cảm, cho nên Lục Tân vừa liếc qua đã thấy.
“Người thứ sáu từ bên trái qua ở hàng thứ tư, một bà dì mặc áo len.”
“Chàng trai mặc áo thể thao, trông như chưa tỉnh ngủ ngồi ở hàng thứ hai.”
Lục Tân chậm rãi chỉ ra hai người đó. Binh lính vũ trang bên cạnh lập tức ôm súng đi vào trong.
Lúc này, Lục Tân cũng đã chuẩn bị kỹ càng, đưa túi của mình cho Oa Oa.
Oa Oa nhìn lướt qua rồi nhận túi.
Ngay lúc đó, Lục Tân đã chuẩn bị xong xuôi, hắn có thể men theo cạnh tường xông vào, tóm lấy hai người kia bất cứ lúc nào.
…
“Ai da, các người làm gì vậy?”
“Đừng có cầm súng rồi chĩa vào người khác, dựa vào cái gì mà các ngươi dám bắt ta?”
Nhưng điều kỳ lạ nằm ở chỗ, quá trình binh lính vũ trang tóm gọn hai người này diễn ra vô cùng thuận lợi.
Ban đầu, bà cô kia tuy hoảng sợ nhưng vẫn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần xem cảnh náo nhiệt này. Nhưng ngay khi nòng súng chỉ thẳng vào mặt mình, cô ta sợ tới mức mềm nhũn cả người, hét to “Bắt nhầm rồi!” “Bắt nhầm rồi!”, vừa hét vừa ngã nhào ra đất.
Cho tới khi bị cưỡng chế đeo dụng cụ ức chế năng lực và mặt nạ bảo hộ, cô ta cũng không hề phản kháng.
Khi binh lính xúm lại, con quái vật máu thịt trên bả vai đã chui lại vào sâu trong cơ thể cô ta.
Lúc đầu, người trẻ tuổi còn lại vô cùng hoảng hốt, sau đó hắn ta gào to:
“Các ngươi muốn làm gì? Cha ta chính là Trưởng phòng của Phòng Hành chính, ta mà nói với ông ấy thì chắc chắn ông ấy sẽ bênh ta, các ngươi không chịu nổi hậu quả...”
Hắn ta còn chưa nói hết câu thì đã bị một chiến sĩ vũ trang đá vào đùi, hắn ta ngã xuống đất, bị đeo dụng cụ ức chế năng lực.
...
“Chỉ đơn giản như vậy thôi?”
Lục Tân không khỏi nhíu mày.
Họ hoàn thành nhiệm vụ tóm người chỉ trong vòng ba giây, khiến cho hắn – một người mới khởi động chân tay – có vẻ hơi xấu hổ.
Cùng lúc đó, đội trưởng đội vũ trang bắt đầu áp tải hai người ra ngoài, báo cáo lên trên:
“Người có dấu hiệu lạ đã bị khống chế rồi.”
“Cường độ tinh thần không có gì bất thường.”
“Đang chuẩn bị áp giải tới Thành Phòng Bộ, tiến hành thẩm tra và đánh giá sâu hơn!”
….
“Đan Binh, ngươi tra ra được rằng họ có dấu hiệu lạ thường bằng cách nào vậy?”
Lúc này, ở trong kênh liên lạc, Trần Tinh hỏi với giọng nghiêm nghị.
“Ta không tra...”
Lục Tân phản ứng lại, trả lời nghiêm túc:
“Ta nhìn thấy mà.”
Trần Tinh bất ngờ:
“Ngươi hãy nói thật tỉ mỉ cho ta biết, ngươi nhìn như thế nào?”
“Ta thấy trên người họ có gì đó...”
Lục Tân đành phải giải thích thật chậm:
“Giống như lần trước ta nhìn thấy Lục Duy Duy, cũng chính là phu nhân của tổng giám đốc công ty chúng ta ấy, cảm giác dị thường trên người họ rất rõ ràng. Tuy hình dạng không giống nhau, nhưng ta cảm giác đó thuộc cùng một phong cách...”
Hắn cố gắng giải thích cẩn thận hết mức có thể, tránh cho Trần Tinh không hiểu.
“Trước đây chỉ có một người, bây giờ đột nhiên có hai người...”
Trần Tinh im lặng trong giây lát, giọng nói của cô mang theo vẻ lo lắng:
“Đã lan rộng ra rồi đúng không?”
“Tiếp tục thẩm vấn họ đi.”