Mặt Trăng Đỏ

Chương 416: Cần Nhiều Người Hơn

Chương 416: Cần Nhiều Người Hơn


Trong đoàn xe đằng sau, hơn mười đội viên đội đặc nhiệm nhảy xuống xe, vọt thẳng về phía những người mà Lục Tân nhắc tới. Lục Tân im lặng đứng tại chỗ.
Hắn dựa vào ghế sau, rút bật lửa ra châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
“Ngươi muốn bắt hết họ?”
Trong kênh liên lạc, hắn hỏi Trần Tinh bằng giọng trầm thấp, mang theo vẻ không chắc chắn.
“Nếu như họ có điểm bất thường thì đương nhiên phải bắt đi rồi. Đồng thời tiến hành công tác thẩm vấn, cách ly, khảo sát, đánh giá.”
Lời nói của Trần Tinh mạnh mẽ vô cùng:
“Chỉ tới khi đảm bảo họ đã an toàn 100%, mới có thể thả ra.”
“Nhưng mà...”
Lục Tân xoa mặt, ngẩng đầu lên nhìn.
Bây giờ hắn đã đi vào con đường chính trong khu vực phồn hoa nhất của thành phố chính. Hắn đưa mắt nhìn, phát hiện ra thành phố chính sầm uất, náo nhiệt hơn thành phố vệ tinh nhiều. Người đi đường qua lại đông đúc, muôn hình muôn vẻ. Trong những toà nhà chọc trời, có vô số người đang làm việc, sinh sống. Nơi đây có quảng trường sầm uất nhất, khách sạn sang trọng nhất, dòng người cũng đông đúc nhất.
Nhưng ngay lúc này, trong dòng người đó, Lục Tân thấy được không biết bao nhiêu người bị biến dạng trên đỉnh đầu, sau lưng hoặc cả thân mình. Họ cõng một con quái vật sau lưng hoặc tự biến mình thành quái vật.
Những con quái vật này ẩn nấp trong đám người, vì số lượng quá nhiều cho nên có vẻ như chúng chiếm đại đa số.
Chúng đánh giá những người xung quanh và cả thành phố này bằng ánh mắt tham lam, kỳ quặc. Dường như không ai có thể phát hiện ra sự xuất hiện của chúng nên chúng quan sát những con mồi đang đi lại xung quanh càng liều lĩnh hơn.
Người dân không hề phát hiện ra chúng, họ đang cười đùa vui vẻ, hoặc bận rộn làm việc riêng, đi trên con đường của riêng mình.
Lục Tân là người duy nhất nhìn thấy, cho nên hắn cảm thấy bản thân như một kẻ lạc loài bên trong thành phố phồn hoa này.
Trong mắt Lục Tân, khung cảnh sầm uất của trung tâm thành phố chính như thể quỷ vực vậy.
Đám quái vật đông đúc này làm cho hắn cảm thấy áp lực và phiền não vô cùng.
“Nếu ngươi muốn bắt hết...”
Lát sau, hắn mới nói tiếp:
“E rằng phải phái nhiều người hơn tới đấy...”
Dường như Trần Tinh hiểu được ý trong lời nói của Lục Tân, trái tim cô co thắt lại.
Cũng vào lúc đó, ở phía Đông thành phố Thanh Cảng, trên cây cầu treo bằng thép hướng về phía biển khơi.
Một con tàu hàng rất lớn đã được cải tiến neo ở phía xa xa. Bỗng nhiên, ba chiếc xe từ hướng cổng cảng lái thẳng về phía trước. Dưới ánh mắt quan sát chăm chú của hai hàng binh lính vũ trang, ba chiếc xe chạy thẳng lên sân trước cầu treo.
“Hoan nghênh ngài Diệp, chúng ta đã đợi chờ từ lâu rồi...”
Ngài Tô và giáo sư Bạch mỉm cười, tiến lên nghênh đón, bắt tay với người xuống từ chiếc xe đầu tiên.
Trên ba chiếc xe có tổng cộng bảy người.
Phần lớn họ đầu mặc đồng phục màu xanh biển, tư trang gọn gàng, chỉ có hai người mặc thường phục.
Một người đàn ông đứng tuổi mặc vest, khí chất nho nhã, tay chống gậy và một cô gái mặc đồng phục y tá màu xanh biển đang đứng bên cạnh, chăm sóc cho ông ta. Trên giá treo bằng kim loại là một chai thuốc, ống truyền kéo dài xuống tay ông ta.
Người còn lại là một người rất ít nói. Trông hắn ta vô cùng bình thường, là kiểu người gió thổi là bay.
Hắn có thể thu hút sự chú ý của mọi người là vì hắn mặc chiếc áo choàng màu đỏ, đội mũ trùm đầu, che khuất nửa gương mặt. Bên dưới mũ trùm đầu là nửa khuôn mặt thon gầy, tái nhợt.
Ngài Tô bắt tay với người đàn ông đứng tuổi đang truyền thuốc, mỉm cười hoà nhã:
“Nghe nói đoàn chuyên gia của nước Hải Thượng muốn tới để chia sẻ thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất của mọi người, thành phố Thanh Cảng chúng ta bảy lỏ lòng hoan nghênh nhiệt liệt. Vừa nhận được điện báo, chúng ta đã lập tức sắp xếp đoàn chuyên gia tới tham dự rồi.”
“Phải cảm ơn ngài Tô đã cho chúng ta cơ hội này mới đúng.”
Gương mặt ông lão đầy vết chân chim, ông mỉm cười ấm áp, bắt tay với ngài Tô rồi nhìn giáo sư Bạch, cười nói:
“Vị này chắc hẳn là ngài Bạch tiếng tăm lẫy lừng nhỉ? Ta đã nghe nói về màn thể hiện của ngươi ở trong hội nghị liên minh, cả bản báo cáo nghiên cứu các loại hình tinh thần đặc biệt của ngươi rất được hoan nghênh, được đặt in thành sách, lưu truyền rộng rãi ở nước Hải Thượng rồi.”
“Ha ha, chúng ta đi vào rồi nói.”
Ngài Tô như một vị chủ nhà phóng khoáng, nhiệt tình, khách khí mời đoàn khách vào bên trong thành phố Cao Tường.
Đoàn người cười cười nói nói, bầu không khí vô cùng hoà hợp, thoải mái.
Ở trong toà nhà lớn cách cầu treo bằng thép không xa, bộ trưởng Thẩm mặc quân trang đang lạnh lùng nhìn máy theo dõi. Ánh mắt của ông ta lướt qua ông lão đang truyền thuốc, sau đó dừng lại ở chỗ người đàn ông mặc áo choàng màu đỏ.
“Có phát hiện ra gì không?”
Ông ta hỏi bằng giọng hờ hững, lạnh lùng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất