Chương 455: Đụng Độ
Ầm ầm…
Nền xi măng và nền gạch trên sân thượng của tòa nhà bị sức mạnh tinh thần hỗn độn được bao phủ bởi bàn tay khổng lồ của Hồng Y Sứ Đồ này làm bong ra hết lớp này đến lớp khác. Sân thượng vốn bằng phẳng bỗng chốc trở nên mấp mô và nứt vỡ, vết nứt thậm chí trực tiếp lan đến bên cạnh Lục Tân.
Bên dưới, em gái Lục Tân đang mặt dày mày dạn ôm lấy con quái vật, lúc này con bé không khỏi lo lắng nhìn lên nóc tòa nhà.
Đối diện tòa nhà này, sau những ô cửa sổ của một tòa nhà ba tầng, đôi mắt của mẹ Lục Tân dường như cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Tuy nhiên, bà ấy không lo lắng cho Lục Tân mà lo về một vấn đề khác.
…
“Soạt!”
Ngay khi con quái vật tinh thần sắp chộp được đỉnh đầu của Lục Tân, Lục Tân xoay người lại.
Dường như bị giật mình bởi sức mạnh tinh hỗn độn này nên Lục Tân bèn vô thức giơ tay lên cản lại.
Khác biệt về kích thước giữa bàn tay Lục Tân và bàn tay của Hồng Y Sứ Đồ là quá lớn, đương nhiên không thể ngăn cản được.
Tuy nhiên, khi Lục Tân giơ tay lên thì bóng đen phía sau cũng di chuyển theo.
Cái bóng phía sau với một đôi mắt đỏ như máu càng lúc càng lớn, giống như vật sống bắt đầu đứng thẳng dậy, cùng với động tác giơ tay lên của Lục Tân, cái bóng cũng giơ tay lên theo, trực tiếp chống lại bàn tay to lớn của quái vật tinh thần.
Sau đó, cả tòa nhà phát ra âm thanh rợn người do bê tông cốt thép bị biến dạng.
Khoảnh khắc này, toàn bộ kính đồng loạt vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.
Bàn tay to lớn của con quái vật tinh thần bị cái bóng của Lục Tân chặn lại.
Dưới sự bao trùm của bóng đen, Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Y Sứ Đồ với đôi mắt đỏ ngầu.
Hồng Y Sứ Đồ dường như không nhanh nhẹn như những con quái vật bình thường, chỉ có sự thờ ơ trống rỗng đến cực điểm.
Tuy nhiên, đối mặt với ánh mắt của Lục Tân, một đặc tính vốn thuộc về một vật sống vẫn khiến nó thu tay lại theo bản năng. Điều này có thể dựa trên một chấp niệm nào đó, suy cho cùng thì chỉ sau khi thu tay lại, nó mới có thể giơ tay vung về phía Lục Tân lần nữa.
Nhưng khi bắt đầu nhấc tay lên, nó lại phát hiện ra bàn tay đã không thể nhấc lên được nữa.
Đứng trên nóc tòa nhà, Lục Tân dùng chính cái bóng của mình chặn lại bàn tay hư ảo này. Nếu quan sát kỹ thì không phải là chặn lại, mà khi bóng đen chạm vào bàn tay đỏ, vô số bóng đen cũng xâm nhập vào đó.
“Sự trống rỗng, mau biến đi…”
Lục Tân đột nhiên lên tiếng, giọng nói của hắn trống rỗng nhưng lại có cảm giác kích động và tàn nhẫn.
Ngay sau đó, hắn bất ngờ lùi lại và kéo cánh tay của cái bóng qua.
Vì sức mạnh đủ lớn, ngay cả con quái vật tinh thần cao một trăm hai mươi đến một trăm ba mươi mét cũng bị hắn kéo đến mức giống như hơi lảo đảo.
Ngay sau đó, cái bóng bên cạnh Lục Tân dường như có vô số nguồn sáng đang biến hóa.
Cái bóng trở nên méo mó, hơn nữa còn không ngừng phình to.
Cái bóng vốn ở sau lưng Lục Tân đột nhiên quay về phía trước, trực tiếp lao về phía Hồng Y Sứ Đồ.
Vì Hồng Y Sứ Đồ thật sự quá lớn, ngay cả cái bóng này cũng không thể hoàn toàn che hết nó.
Tuy nhiên, như vậy cũng đủ rồi.
Cái bóng che qua, trùm lấy một cánh tay của con quái vật tinh thần.
Cánh tay hoàn chỉnh từ bàn tay đến xương bả vai.
Có thể mơ hồ phân biệt được phía trên cái bóng là một hình người, chỉ là hình người đó lúc này đã giơ bàn tay lên, một đồ vật có hình sợi dài vươn ra từ bàn tay, nếu dựa vào hình dáng, có thể nhận ra nó giống như một con dao thái…
Lục Tân giơ tay vẫy vẫy về phía trước.
Cùng với động tác của Lục Tân, cái bóng cũng vung vẩy con dao trên tay.
“Rắc…”
Cánh tay của Hồng Y Sứ Đồ dài mấy chục mét, dày ba bốn mét đột nhiên tách ra khỏi thân hình to lớn của nó, nhẹ nhàng rơi xuống, cảm giác giống như sức sống đang nhanh chóng biến mất khỏi cánh tay này…
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười phấn khích vang lên từ bên dưới.
Đó là em gái Lục Tân – người đã liên tục gây ô nhiễm cho Hồng Y rồi lại bị Hồng Y đánh bay ra xa.
Nhìn thấy cánh tay của Hồng Y đang rơi xuống, con bé lập tức hưng phấn lao lên giữa không trung, ra sức dang rộng vòng tay ôm lấy cánh tay con quái vật.
Ngay sau đó, cánh tay này nhanh chóng trở nên biến dạng, trên đó đã xuất hiện vô số vết khâu.
“Cái này chơi thật vui quá đi…”
Em gái hét lên đầy phấn khích, con bé ôm lấy cánh tay này bằng cả hai tay, rồi đánh mạnh vào cơ thể Hồng Y Sứ Đồ.
“Ong…”
Trên cơ thể của Hồng Y Sứ Đồ, những nơi bị đánh trúng lập tức biến dạng.
“Ha ha ha ha…”
Đôi mắt đỏ ngầu của Lục Tân nhìn chằm chằm con quái vật tinh thần, cái bóng ở xung quanh đang nhe nanh múa vuốt, trông ngổn ngang không thể tả.
Lục Tân chỉ vào Hồng Y Sứ Đồ, mắng chửi dữ dội:
“Đồ vô dụng!”
“Bịch…”
Hồng Y Sứ Đồ dường như đã cảm nhận được sự khủng khiếp của Lục Tân, hay nói cách khác là sự khủng khiếp của bóng đen trên cơ thể Lục Tân.