Chương 456: Phân Thây
Nó vẫn hờ hững nhìn về phía trước, nhưng tại vị trí xương bả vai bị cắt đứt của nó, rất nhiều xúc tu màu đỏ đột nhiên vươn ra, giống như từng sợi thịt vụn. Chỉ có điều, những sợi thịt này đều có sức sống riêng.
Chúng quấn lấy cái bóng của Lục Tân như những con rắn, như thể muốn chui vào bên trong cái bóng, chỉ là vô dụng.
Tất cả những sợi thịt chạm vào cái bóng màu đen đều lập tức trở nên khô héo, thậm chí còn co giật đau đớn.
“Bạch…”
Hồng Y Sứ Đồ vươn cánh tay còn lại của mình ra và đập mạnh về phía Lục Tân trên nóc tòa nhà.
Nhưng vì Lục Tân đã khiến nó thực sự rất đau đớn nên lửa giận của nó càng lớn hơn. Hơn nữa, nó cũng đã thành công đánh trúng Lục Tân, cả Lục Tân và cái bóng đều bị bao phủ ở bên trong, không khí vặn vẹo bị ép tới một mức độ nhất định rồi vỡ tung. Những gợn sóng ma sát giữa những sức mạnh tinh thần khổng lồ dường như có thể nghiền nát bất kỳ vật thể nào.
Những mảnh vỡ đang bay tán loạn, những cơn gió điên cuồng đang quét qua.
Bàn tay con quái vật rơi xuống rồi thu lại, chờ đợi khói bụi tan hết.
Sau đó, nó trông thấy nóc tòa nhà khổng lồ đã bị mình đánh sập hai tầng chỉ còn trơ lại mấy cây cột xi măng.
Lục Tân đứng trên một trong những cây cột xi măng đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn con quái vật tinh thần với khuôn mặt vẫn đang mỉm cười.
Mặc dù vừa bị sức mạnh tinh thần khổng lồ quét trúng, nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì khác thường, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Chỉ có điều, vì sự thay đổi của cảnh vật xung quanh mà cái bóng của hắn trở nên lộn xộn hơn và diện tích bao phủ của nó trở nên rộng lớn hơn.
Địa hình càng phức tạp, diện tích của cái bóng càng rộng.
“Ha ha ha ha ha…”
Lục Tân đột nhiên bật cười, tiếng cười của hắn nghe trống rỗng, cái bóng kỳ quái và khổng lồ xung quanh đồng thời lao ra.
Lần này, cái bóng phân tán lớn hơn và che phủ được một khu vực rộng hơn.
Lục Tân vung con dao vốn không hề tồn tại trong tay lên, sau đó chém xuống từng nhát một.
m thanh chặt xương khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại vang lên từ vị trí khách sạn Đông Hải. Lục Tân, hay nói đúng hơn là cái bóng đang chém rất nghiêm túc. Mỗi nhát dao chặt xuống đều có thể chặt chính xác vào những vị trí chắc chắn nhất của thể tinh thần của Hồng Y Sứ Đồ này.
Chặt một lần không được thì chặt hai lần, chặt đến khi nào chỗ chắc chắn nhất bị chặt ra vết nứt rồi vết nứt đó trở nên hoàn toàn tách rời.
“Bạch!”
Bóng đen vươn dài đến vị trí cánh tay còn lại của Hồng Y Sứ Đồ, tiếng chặt xương vang lên.
Cánh tay còn lại của nó cũng đã rơi xuống.
Bóng đen vươn dài đến vị trí hai cái chân của con quái vật, hai chân đột nhiên đứt rời.
Khi bóng đen vươn dài đến vị trí cổ của con quái vật, cái đầu của con quái vật cũng rơi xuống.
Hồng Y Sứ Đồ đang bị cái bóng phân thây.
Ầm!
Cơ thể khổng lồ đương nhiên cũng có một khối lượng khổng lồ.
Khi bóng đen bên cạnh Lục Tân vươn đến để phân thây con quái vật, thân thể của con quái vật bắt đầu sụp đổ như một tòa nhà cao hàng chục tầng, rơi xuống từng mảnh một.
Sức mạnh tinh thần bộc phát khi con quái vật bị đứt lìa và sụp đổ gây chấn động đến mức từng lớp kính cường lực trong khách sạn Đông Hải đều vỡ thành từng mảnh vụn.
Bất kể là bê tông hay sắt thép đều bị biến dạng một cách khác thường.
Lục Tân đứng trên nóc khách sạn, cúi đầu nhìn Hồng Y Sứ Đồ sụp đổ trước mặt với vẻ cao cao tại thượng, thậm chí còn hơi khinh thường.
…
“Đó là cái gì…”
Nghe thấy tiếng nổ bất ngờ phát ra từ khách sạn Đông Hải, sắc mặt của ông Tô và Bộ trưởng Thẩm đều trở nên tái nhợt.
Chỉ có vẻ mặt của giáo sư Bạch là trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lúc này ông ấy vẫn không thể kiềm nén được xúc động:
“Đó là kỳ vọng lớn nhất của ta đối với Đan Binh…Sức mạnh có mật danh là ‘Bạo quân’!”
…
Dù bây giờ người ngoài có nghĩ Lục Tân đang kích động thì đều sai hết, vì lúc này Lục Tân không hề phản ứng kịch liệt như họ tưởng, thậm chí hắn còn thấy nhàm chán.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng trên nóc tòa cao tầng rồi cúi đầu nhìn xuống dưới.
Nếu nhìn từ góc độ của một người bình thường sẽ thấy một bóng dáng khổng lồ màu đỏ sậm như một vòng xoáy, trong vòng xoáy lại có một bóng đen đan xen vào nhau, nơi nào nó đi qua đều có khe nứt và từ từ sụp đổ.
Tốc độ rơi nhanh đến mức trông như Hồng Y Sứ Đồ ầm ầm đổ xuống và vỡ vụn.
“Rắc rắc rắc…”
Trong lúc bị sụp đổ, dường như Hồng Y Sứ Đồ cảm nhận được mỗi một bộ phận trong cơ thể nó như có lực hút lẫn nhau, vừa rơi xuống đất đã bắt đầu trong suốt rồi giãn nở và hòa lại với nhau, một nửa cơ thể rơi xuống từ từ đứng dậy.
“Năng lực tự phục hồi ư?”
Lục Tân suy tư nhìn xuống.
Lúc này hắn đã có câu trả lời. Việc tự động đào thải và khôi phục vì bị em gái ô nhiềm cần cường độ tinh thần rất lớn.
Chỉ tiếc…
Lục Tân nở nụ cười tươi nhìn Hồng Y đang chậm rãi đứng dậy.
Cái bóng to lớn của hắn từ trên cao phủ xuống, bao trùm lấy con quái vật.