Chương 475: Trở Về
Sau khi ông chủ cười hỏi thăm, hắn đảo mắt, thịt hai bên má đều run lên:
“Sợ cái gì?”
“Không phải chỉ là mấy tên điên thôi sao, hồi đó lúc ông đây cùng với binh đoàn thứ ba thành lập lại hiếm gặp à?”
“Người trẻ bây giờ thiệt tình, thấy người điên là bị dọa tè ra quần...”
“Việc làm ăn đương nhiên phải làm, trong lúc này làm ăn càng tốt nữa là.”
“Ngươi tưởng bình thường ta chạy đến đây mở quán, đại đội Thành Quản không bắt ta à?”
“Tố chất tâm lý của thế hệ ta vẫn tốt hơn người trẻ bây giờ một chút.”
Trong bộ đàm, Trần Tinh cười nói:
“Nhưng mà, đúng là hôm nay hắn làm ăn khá tốt. Sau đợt kiểm tra triệt để tối nay, ngày mai sẽ bắt đầu nới lỏng từng bước. Mọi người ai mạnh dạn thì mở cửa buôn bán lại thôi. Chưa đến một tuần, con phố này sẽ náo nhiệt trở lại, có khi qua mấy tháng hoặc mấy năm là mọi người sẽ quên trận hỗn loạn từng xảy ra ở đây ngay.”
“Thanh Cảng sẽ lại trở thành thành phố trật tự mà ngươi từng thấy, một Thanh Cảng khi qua đường phải nhìn đèn báo giao thông.”
Cô chậm rãi nói:
“Đây là những người mà Búp Bê bảo vệ.”
“Đương nhiên không chỉ có chúng ta.”
Lục Tân nhìn đám người xung quanh vừa ăn vừa tán gẫu, rồi nhìn món mì xào đang bay lên bay xuống trong chảo, nở nụ cười:
“Ta biết ngươi còn cực khổ hơn họ...”
Đối với sự thấu hiểu bất ngờ từ cấp dưới, Trần Tinh hơi suy tư, dường như có chút cảm động.
Mì xào ba tệ, thêm trứng năm xu, thịt heo cắt sợi một đồng.
Tổng cộng Lục Tân tốn hết tám tệ.
Hắn đã được Trần Tinh xác nhận, chi phí chi tiêu của hắn ở chủ thành sẽ được hoàn trả.
Nhưng hắn không tính tiền mì xào, dù sao cũng chưa đến mười tệ, không cần tính.
Ăn xong, Lục Tân lại cùng Búp Bê dạo phố.
Tuy Búp Bê là kiểu con gái hay lãng phí thức ăn, đĩa mì xào to như vậy mà cô ấy chỉ ăn chưa đến một phần ba.
Nhưng Lục Tân vẫn cảm thấy cô gái này rất tốt.
Vì lúc hắn nói với cô vì có việc nên ngày mai phải rời khỏi chủ thành, cô chỉ yên lặng gật đầu.
“Ngày mai ta phải về rồi, sau này có cơ hội sẽ lại đến tìm ngươi.”
Lục Tân sợ cô nghe không hiểu, còn nghiêm túc giải thích thêm lần nữa:
“Được không?”
Búp Bê mở to mắt nhìn hắn, rồi lại gật đầu.
Tâm trạng của Lục Tân lập tức thoải mái đi nhiều, hắn có thể cảm nhận được thực ra Búp Bê không hề ngốc mà rất hiểu chuyện.
Trước khi quay về, đêm nay cũng xem như là lần cuối cùng đi theo cô ấy trong nhiệm vụ này, vì vậy Lục Tân đã tận tình đưa cô đi dạo phố, còn mua cho cô một con ống heo thần tài hình con mèo, một quả bóng bay màu đỏ....
Thật ra cũng không hẳn là “mua”, vì không biết ông chủ trốn ở đâu mà cửa hàng còn mở.
Nhân tiện nghĩ đến việc gặp mặt người nhà sau chuyến công tác nên Lục Tân quyết định mua chút quà về tặng.
Hắn thấy một cái túi đỏ trên quầy hàng bên đường, mặt trên còn có một đóa hoa nhựa.
Sực nhớ mẹ rất thích đeo túi ngang lưng, nên hắn đã mua về làm quà.
Còn quà cho ba thì thật sự rất khó, vốn dĩ Lục Tân tính chọn bộ dao kéo, nhưng thấy ba mình đâu có thiếu mấy thứ này.... Hơn nữa dao kéo ở chủ thành khá mắc tiền... Chọn tới chọn lui mấy món khác thì đều thấy không hợp, còn đắt nữa....
Vì vậy sau khi lòng vòng hai lần, hắn thấy một chiếc áo mưa trong suốt còn chưa kịp cất của một quầy hàng bên đường.
Hắn mua luôn, dù cảm giác không phù hợp với khí chất của ba...
Còn em gái thì….. Lục Tân đi tìm một vòng, thấy một loạt món đồ chơi màu vàng đáng yêu đang há to miệng bên trong cửa tiệm.
Hắn chợt mỉm cười: không phải đây là món đồ chơi em gái vẫn luôn muốn đây sao?
Cuối cùng, Búp Bê một tay vừa ôm con mèo vừa cầm bóng bay, tay kia thì giúp Lục tân xách một túi quà lớn chuẩn bị mang về cho gia đình, còn Lục Tân thì dẫn cô cùng trở lại xe để quay về khách sạn.
Khách sạn này không có loại đèn được đặt thời gian như lúc trước nên đến tận mười giờ tối, Búp Bê vẫn còn ngồi trên đất chơi xếp hình mà không chịu đi ngủ.
Ngày hôm sau khi Lục Tân tỉnh dậy, Búp Bê vẫn đang ngồi chơi.
Trần Tinh gọi điện đến thông báo chín giờ sáng sẽ có tuyến cao tốc, Lục Tân có thể bắt chuyến số 2 để trở về thành phố Vệ Tinh.
“Ta đi trước đây!”
Lục Tân nhìn Búp Bê cười nói.
Búp Bê bận rộn ngồi xổm trên mặt đất, không thèm ngẩng đầu.
“Khi nào rảnh ta sẽ đến tìm ngươi.”
Lục Tân vừa cười vừa tạm biệt Búp Bê, sau đó ôm cái túi to đi xuống lầu, còn Búp Bê thì ở lại.
Điều này khiến Lục Tân cảm thấy hơi kỳ lạ:
“Sao tự nhiên không bám mình nữa rồi? Ở chung mấy ngày nay còn chưa đủ tình cảm hả?”
Xe đang đợi ở dưới lầu chờ đón Lục Tân ra nhà ga, hắn lên xe bằng một đường đặc biệt.
Nghĩ lại những việc đã trải qua ở chủ thành lần này, Lục Tân vẫn cảm thấy khá nhiều tiếc nuối.
Không thể cùng Thằn Lằn, Thiết Thúy, rồi Hàn Băng, Tửu Quỷ và mấy đồng nghiệp quen thuộc ăn liên hoan.
Cũng không thể thấy dáng vẻ phố phường nhộn nhịp của chủ thành.
Điều tiếc nuối nhất chính là rõ ràng đã hẹn với Hàn Băng là cô mời hắn bữa cơm, còn phải tự tay gói hoành thánh cho hắn. Bây giờ phải về trước, dường như.... Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lục Tân chợt có cảm giác mơ hồ rằng mọi thứ thật ra nên vậy.