Chương 521: Có Gì Đó Sai Sai
Đứng từ góc độ của hắn để quan sát cũng có thể cảm thấy vị thủ lĩnh đoàn xe này không giống như ban nãy.
Nhưng hắn lại không thấy bất cứ quái vật tinh thần nào trên người cô.
Điều đó chứng tỏ, hoặc là nguồn ô nhiễm của cô gái này ở bên trong người, tương tự như Hứa Tiêu Tiêu do Liễu Du vẽ ra trước đây hắn từng thấy, hoặc bản thân cô gái này là dị biến giả, cô ta không có ý tốt.
Bất kể loại nào thì cũng đều nguy hiểm cả.
Nguy hiểm này không phải nhắm vào mình mà nhắm vào những người vô tội trong đoàn xe.
Khi dị biến giả đấu với nhau, chưa nói đến thắng bại thế nào, nhưng việc khiến người xung quanh xui xẻo thì lại quá đơn giản...
"Phù..."
Hắn vừa tự dặn lòng phải bảo trì cảnh giác vừa nhẹ nhàng sờ lên kính mắt của mình.
Cần phải gọi con chó kia ra, dù sao nó cũng do mình vẽ ra. Nếu nguồn ô nhiễm mà cô gái này dính phải, hoặc đã xuất hiện biến dị có liên quan đến bức tranh kia hay cái gì tương tự thế, Nhãn Kính Cẩu có thể giúp một tay. Hơn nữa, gọi Nhãn Kính Cẩu ra, người nhà cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của mình lúc này, khi nào cần giúp sẽ ra hỗ trợ một chút.
Lục Tân đã tính toán đâu vào đấy.
Sau khi xác nhận cô gái này có điều bất thường, chắc chắn không thể không đấu với nhau một trận.
Nếu mình lỡ tay giết cô nàng, chỉ e người của đoàn xe này sẽ không dễ dàng bỏ qua, chưa biết chừng còn phải đánh với họ một trận, nếu mình và xe máy của mình muốn chạy khỏi tay đám tài xế có trang bị cả súng này một cách lành lặn, chỉ e không phải chuyện dễ dàng gì... Chủ yếu là, khó mà bảo đảm xe sẽ không bị trầy xước gì.
Lục Tân đi theo cô gái này vào sảnh phục vụ, nhận thấy sau lưng có rất nhiều ánh mắt thương cảm nhìn theo.
Nhưng ngay khi bước vào sảnh phục vụ, Lục Tân liền thả lỏng hẳn.
Hắn thấy em gái mình đang bò trên một cây cột nhà trong sảnh phục vụ, đầu chúc xuống, tò mò đánh giá cô gái kia.
Con chó không da đang ở dưới chân cột, nghển cổ chằm chằm nhìn cô ta.
Mẹ hắn đang ngồi trên một băng ghế cách đó không xa, sắc mặt dịu dàng âu yếm.
Sau lưng hắn là đống lửa bập bùng, kéo cái bóng hắn nhập nhèm uốn lượn như đang giương nanh múa vuốt, trông hết sức lạnh lẽo âm u.
Người nhà đều đã đến đông đủ, vậy...
Lục Tân ngẩng đầu nhìn, thấy vị thủ lĩnh đoàn xe kia đã đi tới lều bạt.
Cô chầm chậm ngoảnh đầu lại, mặt như đưa tình, ném gậy trúc qua một bên, nhẹ nhàng cởi nút áo, thân thể uốn éo vài cái như con rắn, trên người đã sạch bóng, không một mảnh vải che thân.
Sau đó, cô cắn nhẹ môi, cười cười ngoắc tay với Lục Tân rồi chui vào trong lều.
Lục Tân không đi theo cô, chỉ nhìn chăm chú thân thể cô.
Nhớ tới lời hai chú cháu kia nói, hắn cố gắng quan sát tỉ mỉ, nhanh chóng bắt được trọng điểm ở nơi giáp nhau giữa cổ và thân.
Vị thủ lĩnh đoàn xe này rất là hợp tác với hắn nhỉ, việc đầu tiên cô ta làm là nhanh chóng giải quyết ngay vấn đề "không thấy rõ lắm" của hắn.
Bước thứ nhất là phải xem xem trên người cô ta có quái vật tinh thần hay không.
Nhưng sau khi nhìn thật kỹ, Lục Tân dám chắc không có.
Bước thứ hai là phải nghiêm túc quan sát thân thể cô gái này, sau đó hắn chỉ nhận ra, vóc dáng cô ta rất đẹp, nhưng lúc trước cô ta còn mặc đủ quần áo nên không thấy được, trên thân thể cô ta có rất nhiều vết thương.
Có những vết dao chém dọc ngang dài ngắn khác nhau, cũng có những vết sẹo như vết đạn.
Quan trọng hơn cả là, rất nhiều vết thương trông còn rất mới.
Dưới ánh lửa lập lòe sáng tối, những vết thương này thậm chí còn cho cảm giác như đang sống lại.
Lục Tân thoáng nhíu mày.
Dù hắn không thể chuẩn xác đưa ra nhận định cô gái này có bị đổi đầu hay không, nhưng có thể nói chắc, đầu của cô ta và thân thể quả thực không giống cùng thuộc về một người.
"Ha ha..."
Vị thủ lĩnh đoàn xe kia cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Lục Tân, sắc mặt thoáng vẻ khinh khi.
Cô biếng nhác quay người lại, bàn tay hơi thô dày đặt lên đùi mình, một bàn tay chống đầu, cười khúc khích nói với Lục Tân:
"Lại đây nào..."
Thanh âm nghe như tiếng mèo con nũng nịu.
Lục Tân nắm chặt túi mình, ánh mắt thoáng vẻ sắc bén:
"Để làm gì?"
Cô thủ lĩnh đoàn xe thoáng vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Lục Tân một cái rồi cười hì hì:
"Đã đến nước này mà còn muốn giả bộ à?"
Lục Tân thoáng sựng người, nghiêm túc nói:
"Ngươi có thể nói thẳng mục đích của mình ra..."
"Mục đích?"
Thủ lĩnh đoàn xe thoáng vẻ nghi hoặc, lắc đầu nói:
"Mục đích của ta còn chưa được thể hiện thẳng thừng sao?"
"Cái đó..."
Lục Tân cảm thấy hình như phản ứng của cô ta không giống như dự liệu của mình lắm.
Hắn hơi nhíu mày, nghiêm túc nhìn một lần nữa, mắt kính bên trái hơi lóe lên một tia sáng màu lam khác thường.
Lúc này, trước mắt hắn đã có một đống số liệu nhảy ra, có những vòng tròn màu lam hết co rút lại phóng đại lên. Cuối cùng đều cố định lên người thủ lĩnh đoàn xe. Sau đó, một đống kết quả đo lường độ phóng xạ tinh thần đều bắn ra, tất cả đều là những kiểm tra đo lường cực hạn.
Kết quả, các giá trị đều xấp xỉ 0...
Lục Tân không cam lòng, lại mượn tầm mắt của mẹ mình nhìn thử một chút, chỉ thấy được một mảng đỏ hồng hừng hực.
Dần dần, sắc mặt nghiêm nghị của Lục Tân ngả sang bối rối.
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.