Chương 533: Bán Lấy Tiền
Họ chỉ có thể chạy lui về con đường chính trong thành phố mới có hy vọng quay đầu được, nhưng việc đó cũng mất rất nhiều thời gian.
Trong nháy mắt, Lão Chu đã lo lắng đến mướt mồ hôi.
Thói quen của đoàn xe họ là giữ khoảng cách nhất định, nhưng không được cách nhau quá xa.
Nếu cách nhau quá xa, khi bị các đoàn kỵ sĩ tấn công, rất dễ bị đối phương tóm được, những người khác muốn cứu cũng không kịp. Còn nếu cách nhau quá gần, có thể sẽ đồng thời bị người ta gài bẫy hoặc bao vây. Vì vậy, việc giữ khoảng cách mười mấy mét trong lúc di chuyển của đoàn xe là thói quen mà đám người họ đã hình thành được từ nhiều năm nay. Nhưng giờ đây, nó đã trở thành điểm yếu lớn nhất của họ.
Họ không thể quay đầu, cũng không thể lui ra ngoài.
Có thể nói, thành phố bị bỏ hoang này thật sự là nơi để tự nhiên kìm hãm đoàn xe của họ.
“M* kiếp, đừng nghĩ nữa, không ra được đâu.”
Sau khi phát hiện ra điểm này, Lão Chu bèn cầm súng lên và hét lớn:
“Chết tiệt, những kẻ điên ở đâu, theo ta chơi khô máu chúng đi.”
“Ở đâu?”
Tiểu Chu cũng sờ vào khẩu súng và hét theo:
“Bắt chúng lại rồi đem bán!”
“Soạt!”
Hai chú cháu còn chưa dứt lời thì đột nhiên có tiếng sột soạt xen lẫn tiếng hét thảm từ bên ngoài xe truyền đến.
Từ vị trí ghế lái của Lão Chu, vừa khéo thấy một cái bóng xám lao ra. Người đàn ông chịu trách nhiệm dò đường vừa chạy xe máy lao về phía trước vừa hét lớn đã bị cái bóng xám vồ ngã xuống đất, miệng hắn phát ra tiếng hét kinh hãi đến cùng cực.
Cảnh tượng đột ngột như vậy lập tức khiến hai chú cháu đều sững sờ.
Nhìn cái cách những kẻ điên vồ ngã người dò đường rồi há to miệng cắn xé, họ đều dựng tóc gáy.
Đó là một người có dáng người cao lớn, hay nói cách khác là một con quái vật hình người.
Hắn mặc một bộ quần áo liền thân màu xám đã ngã sang màu đen, chân tay của hắn rõ ràng là cường tráng và to hơn những người khác.
Hắn để đầu trọc, thân thể vặn vẹo không tự nhiên, nhưng tốc độ di chuyển lại nhanh như một con thú.
Sau khi vồ ngã người dò đường khỏi chiếc mô tô, hắn lập tức há to miệng cắn xé.
Tiếng nhai nát xương kèm theo tiếng nuốt chửng máu thịt, tiếng kêu gào đau đớn đồng thời vang lên, khiến da đầu ai nấy đều tê dại.
Lão Chu và Tiểu Chu đồng thời sững sờ, hai người đực mặt ra.
Khuôn mặt Lão Chu cắt không còn một giọt máu, ông ta như thể đang hồi tưởng lại một ký ức không hay nào đó.
“Pằng!”
Đột nhiên, một đóa hoa máu nở rộ trên cái đầu trọc lóc của con quái vật, thân thể của nó đột nhiên ngã nhào ra đất rồi không ngừng co giật.
Tiếng súng này cũng đánh thức Lão Chu, ông ta đột nhiên quay đầu lại và thấy Lục Tân đang rụt người lại từ cửa sổ.
Họng súng của hắn vẫn còn đang bốc khói.
Vừa rồi chính Lục Tân đã thò người ra ngoài cửa sổ xe với một góc độ cực kỳ bất tiện rồi bắn chết con quái vật.
“Các ngươi đừng hốt hoảng mà hãy đợi trong xe.”
Lục Tân nói với Lão Chu, sau đó thu người lại rồi đẩy cửa xe ra.
“Ngươi…”
Lão Chu giật mình hỏi:
“Ngươi định làm gì?”
Lục Tân vừa bước xuống xe, vừa thản nhiên trả lời:
“Ta đi xem thử có bao nhiêu kẻ điên trước.”
“Á, ngươi thế này là…”
Cả Lão Chu và Tiểu Chu đều sợ hãi trước hành vi của Lục Tân.
Nhưng Lục Tân lại không nhận thấy có điều gì không đúng.
Bất kể là từ góc nào thì hành vi này của hắn đều rất hợp lý…
Lục Tân vừa trả lời, vừa xuống xe. Sau đó hắn vòng qua mui xe, quẹo trái đến một con đường tương đối vắng vẻ.
Dù thị trấn này bị bỏ hoang từ lâu, nhưng vẫn có dải phân cách chia làn đường ở giữa đại lộ, cho thấy ở đây đã từng có một nền văn minh.
Khi tiến vào bên trong thành phố, đoàn xe di chuyển ở làn bên phải nên toàn bộ phần đường bên trái trở nên trống trải hơn. Lục Tân bước qua dải phân cách, đứng bên cạnh tên điên đang nằm trên mặt đất, nó vẫn còn đang trong cơn co giật, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hắn lập tức nheo mắt, sau đó thấy ít nhất mười mấy tên điên đang điên cuồng lao về phía trước. Chúng di chuyển bằng bốn chân, chạy trên mặt đất như dã thú, chúng liều lĩnh nhảy lên những chiếc xe tải ven đường, lao về phía buồng lái, giơ móng vuốt của mình ra như đang bắt thứ gì đó.
Trong xe thỉnh thoảng vang lên tiếng súng nổ, nhưng hình như những tên điên này chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều.
Để đối phó với một tên điên, cách tốt nhất chính là kết liễu nó bằng một phát đạn vào đầu. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể bắn chính xác như vậy, càng nhắm vào đầu, tỷ lệ bắn hụt càng cao, cho nên nhiều người chọn cách bắn trực tiếp vào người chúng.
Chỉ là, những con quái vật điên cuồng hình dáng méo mó này hình như không bị hề hấn gì khi bị bắn vào người, dù bị bắn vào ngực, nó chỉ bị loạng choạng một chút chứ không mất máu nhiều.
"Một... bốn... bảy... mười lăm... hai mốt..."
Lục Tân liếc qua, hơi cau mày:
“Đáng lẽ không nên có nhiều tên điên trong thị trấn này như vậy..."
Nếu có người biết có rất nhiều tên điên ở đây, có lẽ chúng sẽ sớm bị bắt và bán lấy tiền đúng chứ?
Hơn hai ngàn nhân dân tệ đấy…