Chương 534: Cẩn Thận
“Đoành!”
Đúng lúc này, nền bê tông bên cạnh chân Lục Tân đột nhiên có một hố sâu, khói thuốc súng bốc lên nghi ngút. Lão Chu kêu to:
"Cẩn thận."
Lục Tân cau mày liếc nhìn Lão Chu, ông ta đang cầm súng, bộ dáng ngượng ngùng.
Phát súng vừa rồi là do ông ta bắn tên điên đang âm thầm đánh lén hắn, nhưng trình độ thiện xạ không tốt lắm nên bắn trượt vào phần đất trống kế bên vị trí của Lục Tân, khiến hắn và tên điên đều giật mình.
“Ngươi mới là người cần phải cẩn thận chứ?”
Lục Tân không vui, liếc nhìn Lão Chu rồi nói:
"Đây là kỹ thuật bắn súng “bách phát bách trúng” của ngươi à?”
"À cái này..."
Lão Chu vừa thẹn vừa xấu hổ, nhưng miệng vẫn kêu to:
"Cẩn thận..."
Lục Tân quay lại, hắn nhìn thấy một thân ảnh đang nhảy lên không trung, cách hắn chỉ có một mét.
Khuôn mặt của nó nhăn nheo, nhợt nhạt, làn da hình như thấm đẫm một loại chất lỏng nào đó. Miệng nó há to, lộ ra hai hàm răng dài sắc nhọn do nướu bị thoái hóa nghiêm trọng, bám quanh bởi loại chất nhầy tanh tưởi màu đen.
Lục Tân giơ tay lên, nắm lấy cổ tên điên rồi quay người, ném nó qua đầu rồi đè xuống đất.
Bụp…
Tên điên nặng nề ngã xuống đất, nhưng hình như nó không cảm thấy đau đớn gì, tiếp tục giãy dụa tay chân, nhào về phía Lục Tân.
Lục Tân khẽ nhấc người lên, hai tay hắn nắm chặt hai cánh tay của tên điên rồi bẻ “răng rắc” một tiếng, hai cánh tay của nó lập tức gập lại như compa.
Da ở các khớp bị rách toạc, lòi xương ra ngoài.
Cùng lúc đó, Lục Tân dùng chân ép chân còn lại của tên điên rồi giơ súng lên.
“Đoành!”
Hắn bắn vào khớp chân còn lại của tên điên.
"Hè hè..."
Tứ chi của nó đã bị phế hoàn toàn, không thể gây nguy hiểm cho người khác được nữa.
Nhưng hình như nó không hề cảm thấy đau đớn, tiếp tục gào thét, nhấc người lên, hướng về phía Lục Tân mà ra sức gặm cắn.
Lục Tân một tay cầm súng, tay kia thọc xuống bóp cổ nó, ấn nó xuống đất.
“Hắn đang làm gì thế?”
Tiểu Chu ngồi ở ghế phụ bên trong xe sửng sốt:
“Sao lại không bắn?"
Trong lúc Tiểu Chu đang thắc mắc, Lục Tân bóp cổ tên điên rồi lặng lẽ quan sát, hắn thấy đồng tử trong con mắt trắng bệch của nó đang co rút lại, đồng thời hắn cũng cảm nhận được sức mạnh của cơ thể bên dưới. Lục Tân thầm nghĩ:
“Xem ra sức mạnh của chúng cũng không quá mạnh khi so với người thường. Chẳng qua là chúng quá điên cuồng, cho nên mới phát ra khí lực lớn như vậy.”
Hắn vừa quan sát vừa thầm đánh giá, mặt kính bên trái xuất hiện một khung ngắm màu đỏ, sau khi nhắm vào đối tượng, một loạt dữ liệu hiện lên. Lục Tân nhìn những con số này, trong lòng suy nghĩ:
“Mức độ phóng xạ tinh thần xấp xỉ 34.”
“Vậy là, nó mạnh hơn người thường một chút, nhưng tinh thần lại vô cùng hỗn loạn?"
“Cường độ tinh thần ở mức độ này khó có thể lây nhiễm cho người khác, cũng khó có thể gây ra biến dị.”
“Nhưng chúng có khả năng đánh hơi người sống, bị kích thích khi phát hiện người sống ở cự ly gần?"
"..."
Đây là lần đầu tiên Lục Tân đối mặt với những “tên điên” trong truyền thuyết ở cự ly gần như vây sau khi trưởng thành.
Hắn đã sớm nắm được dữ liệu liên quan đến sự việc, đây chính là một điều tốt.
“Bành!”
Sau khi nắm chắc được hầu hết mọi thứ, Lục Tân thả bàn tay đang ôm cổ tên điên, nhặt một viên gạch xi măng bên cạnh lên, đập vào đầu tên điên ngay khi nó vừa quay đầu muốn cắn hắn.
Nếu bán những tên điên này đến rạp xiếc thì sẽ được hơn một trăm nhân dân tệ mỗi con, còn nếu giết chúng thì vừa tốn đạn lại không được nhận tiền. Chẳng phải càng lỗ sao?
“Haizzz…”
Sau khi đập chết tên điên, Lục Tân chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hình như số lượng những tên điên đã tăng lên một chút, lúc này chúng đang liều mạng chui vào trong từng buồng lái.
Sự xuất hiện của chúng đã khiến toàn bộ đoàn xe vô cùng hỗn loạn. Một số người hoảng sợ lái xe rồi đâm vào tường, một số người điên cuồng nổ súng, một số người bị kéo ra khỏi xe rồi bị những tên điên xung quanh cùng nhau cắn xé.
Tiếng nhai xương xé thịt, tiếng súng nổ và những tiếng la hét hoảng hốt hòa quyện vào nhau thành một bản nhạc kinh hoàng.
Lục Tân hơi nhíu mày.
Dù những tên điên này không quá đáng sợ, nhưng tất cả chúng lao vào cùng một lúc như vậy cũng gây ra nhiều rắc rối.
Nếu mượn năng lực của em gái, Lục Tân chỉ có thể giết từng tên một. Năng lực của mẹ thì không thể giải quyết được tình huống này...
Còn nếu mượn năng lực của cha, hắn có thể giết tất những tên điên này, nhưng những tài xế còn lại e là cũng bị liên luỵ theo.
Dù sao thì mối quan hệ của Lục Tân và cha vẫn chưa tốt đến mức khiến hắn có thể cứu nhiều người cùng một lúc như vậy...
“Đoành đoành đoành đoành……”
Trong lúc Lục Tân đang yên lặng suy nghĩ, hàng loạt tiếng nổ và tiếng động cơ xe máy vang lên ngày càng gần.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vị trưởng đoàn chân dài Cao Đình ngồi trên chiếc xe máy dẫn đầu, đang tăng tốc lao về nơi này.
Cô ta một tay cầm lái, một tay cầm khẩu súng tiểu liên, lao về phía trước cùng với bốn năm chiếc xe máy khác.
Tiếng súng vang lên vừa rồi là do họ bắn hạ những tên điên trên đường tới đây.