Chương 535: Chiến Đấu
Đoành Đoành Đoành Đoành!
Tiếng súng vang lên không ngừng, những tòa nhà và xe cộ bị bỏ hoang nơi đây liên tục phát ra những tia lửa do ma sát với đạn. Họ tập trung bắn vào những tên điên đang tấn công bên trong buồng lái, chúng hoảng loạn rút lui, bò vào bên trong những tòa nhà bỏ hoang cạnh đó, có một số tên bị bắn trúng đầu, lập tức ngã xuống đất, thân thể co giật không dứt.
Lục Tân phát hiện, trưởng đoàn bắn súng rất tốt, tỷ lệ trúng đích rất cao dù cô chỉ dùng súng tiểu liên.
Cô ấy cứ vậy mà lao đến, đánh lui rất nhiều tên điên chỉ trong chốc lát, đồng thời giải cứu một số tài xế ra khỏi xe tải.
“Còn đứng ngây đó làm gì thế, mau cầm súng bắn chúng…”
Trưởng đoàn hung hăng lao tới, một chân mạnh mẽ đạp đất, nhấc đuôi xe rồi trượt theo hình bán nguyệt.
“Bíp bíp bíp…”
Cùng lúc đó, cô ấy giơ tay ra, bắn liên tiếp vào những tên điên đang nhảy ra từ cột điện, sau đó cô giữ tay lái bằng một tay, đưa khẩu tiểu liên hết đạn cho người đàn ông ngồi ghế sau rồi nhận lại một khẩu pháo phản lực đã nạp đầy đạn.
“Đoành!”
Khẩu pháo bắn nát đầu tên điên đang co giật trên mặt đất.
“Trưởng…trưởng đoàn, lái không được, không lái xe tải ra được..."
Lúc này, Lão Chu đã đẩy cửa xe ra, cầm chặt khẩu súng lục trong tay, hét lớn.
“ĐM, lúc nào rồi mà còn tiếc chiếc xe?"
Dù cô ta là phụ nữ, nhưng lúc tức giận còn thô lỗ hơn cả đàn ông, cô hung dữ chửi bới:
“Cố gắng giữ mạng sống rồi tính tiếp, chúng không có thèm xe ngươi đâu…mọi người tập trung lại, cầm súng rồi xếp theo đội hình như lúc huấn luyện!"
Sau khi bị trưởng đoàn mắng, Lão Chu ngượng ngùng một chút rồi nhảy ra khỏi xe.
Ông ta cùng với những tài xế xung quanh tập trung lại, mỗi người cầm một khẩu súng, có súng tiểu liên, súng lục, pháo phản lực, thậm chí là súng máy.
Những đoàn xe giao hàng chuyên chạy ở vùng hoang vu thông thường đều tự trang bị súng. Một số đoàn xe có quy mô lớn thậm chí còn có kho vũ khí riêng xây dựng bên ngoài thành phố Cao Tường, đám tài xế đều đến đó lựa súng trước khi lên đường.
Sau khi cầm súng trên tay, mọi người đều cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, họ tập trung lại một chỗ, xoay lưng lại rồi chĩa súng về các vị trí khác nhau.
Thoạt nhìn có vẻ khá ổn.
Tuy trình độ còn kém xa so với đội tuần tra ở thành phố Thanh Cảng, nhưng sau khi vượt qua cơn kinh hoàng, biểu hiện của họ như vậy xem ra cũng không tệ.
Khi bị đám tên điên tập kích bất ngờ, mọi người cảm thấy bối rối như vậy là điều dễ hiểu, hơn nữa những chiếc xe tải ở đây đều là tài sản cá nhân của họ, chưa kể còn hàng hóa bên trên, nếu không có trưởng đoàn nhắc nhở, có lẽ họ sẽ không dễ từ bỏ như thế.
"Đừng hoảng sợ, tay cầm súng cho chắc, cứ coi chúng là chó hoang mà bắn…Kiểm tra tất cả phương hướng, sau đó từ từ xông ra ngoài... ĐM, mấy ông già các ngươi không được sợ, một người sợ là những người khác đều sợ theo…”
Trưởng đoàn chửi mắng một hồi rồi quay xe, lao về phía trước.
Tất cả đoàn xe đều đang gặp khủng hoảng nên cô ấy còn muốn đi cứu những người khác.
"Người phụ nữ này rất quyết đoán…”
Lục Tân ở trong đám người, lặng lẽ quan sát cô ta rồi âm thầm ghi nhớ trong lòng.
…
“Trưởng đoàn ra lệnh mọi người nhanh chóng xếp đội hình, thấy tên điên thì lập tức bắn, không cần tiếc đạn..."
Trưởng đoàn sắp xếp mọi việc rất hiệu quả. Cô ta chỉ đến đây, mắng mỏ vài câu rồi ra lệnh mà vẫn khiến mấy lão tài xế đang hoảng sợ này phấn chấn trở lại.
Họ vừa hò hét vừa tụ lại theo từng nhóm bảy hoặc tám người cùng với trưởng đoàn.
Lục Tân cùng với một số tài xế ở những xe phía trước và phía sau tạo thành một tiểu đội khoảng mười mấy người. Mọi người tập trung lại một chỗ, tựa lưng vào chiếc xe tải lớn, chĩa súng vào những nơi khác nhau.
Sau loạt phát súng liên tục, hai tên điên ngã xuống, bốn năm tên còn lại nhảy trở về những ngôi nhà hoang.
Lục Tân tiếp tục yên lặng quan sát, hắn không thể lấy quyển sổ nhỏ để ghi ghép, nhưng cũng đang cố gắng tổng kết lại sự việc trong đầu.
Dường như những tên điên này vẫn biết sợ, có thể thấy chúng rất sợ đạn.
Tuy nhiên, trong số những tên điên, có một loại vô cùng tàn bạo, nỗi sợ hãi bản năng trước súng đạn của chúng thấp đến cực điểm. Thêm vào đó, nhờ sự biến dạng của cơ thể và gia tăng khiến chúng sở hữu một sức chiến đấu vượt xa người thường.
Xét cho cùng, chúng là tên điên hay quái vật?
"Phía trước thế nào rồi?”
Sau khi hợp sức đánh đuổi những tên điên, Lão Chu và những người khác liền có thêm chút can đảm, lớn tiếng hỏi.
“Bắn chết bốn năm tên điên rồi…”
Mấy người vừa rồi đi cùng với trưởng đoàn hét lớn:
"May mà trưởng đoàn phản ứng nhanh, giết chết mấy tên điên rồi tập trung chúng ta lại.... CMN đáng sợ thật, khi chúng ta đến dò đường thì không hề nhìn thấy mấy thứ này. Không ngờ chúng lại đột nhiên xuất hiện."
Lục Tân cũng đang cầm súng giúp họ, lúc này hắn có thể hiểu rõ sức chiến đấu của mấy lão tài xế này. Mặc dù hầu hết họ đều hay khoác lác như lão Chu, nhưng sau khi nhận lệnh của trưởng đoàn Cao Đình vẫn có thể hung hãn nổ súng, dù không bắn trúng chúng nhưng cũng có thể doạ nó lùi lại.