Chương 548: Còn Có Người
Đoàng! Đoàng!
Ngay sau đó, hai âm thanh cực lớn vang lên, một luồng nhiệt kinh người lan ra tứ phía.
Hai quả lựu đạn mà hắn đá vào con quái vật đại não đã phát nổ, tạo ra cú nổ kinh hoàng, nếu đứng ở cự ly gần, chắc chắn sẽ bị tan xác. Con quái vật đại não cũng bị thương tổn nặng, vỏ não mềm mại như thạch đang rung động không ngừng, thậm chí còn chảy máu đỏ tươi.
Mặc dù hai quả bom này không thể phát nổ trên người nó, nhưng chúng vẫn khiến nó bị thương không nhẹ.
Cùng lúc đó, bên trong không khí phóng ra vô số tia lửa đạn cùng với lực xung kích đi kèm những mảnh đạn tán loạn lao về phía Lục Tân.
“Bằng bằng bằng.”
Nhưng khi những mảnh đạn bay đến chỗ Lục Tân, không khí xung quanh hắn lập tức bị biến dạng.
Lực xung kích bỗng nhiên bị tan biến, như thể nó đã bị một trường lực nào đó vô hiệu hoá, từng mảnh đạn đóng băng trong không khí.
……
“Sao lại muốn tự sát như vậy chứ?”
Lục Tân liếc nhìn trưởng đoàn Cao Đình đang nằm trên đất rồi khẽ lắc đầu. Sau đó hắn từ từ xoay người lại, nhìn thấy mẹ mình đang đứng trước mặt. Bà đang đeo chiếc túi nhỏ xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu đen, chân mang đôi giày cao gót màu đỏ hiếm khi thấy bà mang.
Bà quay lưng về phía Lục Tân, đôi tay mảnh mai, mềm mại nhẹ nhàng ấn về phía trước.
Luồng không khí xung quanh tay bà xoắn lại từng tầng một rồi không ngừng lan rộng ra.
Chính lớp không khí này đã ngăn lại lực xung kích và những mảnh đạn tán loạn trong không khí vừa rồi.
“Kèn kẹt…”
Bên cạnh Lục Tân vang lên tiếng răng cọ sát của em gái. Con bé nghiến chặt răng, cảnh giác nhìn về phía trước. Con bé hiếm khi biểu lộ vẻ mặt này.
Còn bên phải Lục Tân là con chó không da Tiểu Cẩu đang nhàn nhã hóng chuyện.
Đột nhiên nó cảm nhận được tâm trạng gia đình Lục Tân, ngay lập tức há miệng nhe răng, làm ra vẻ ác độc...
Nhưng vì nó không có da, nên có nhe răng hay không cũng đều đáng sợ như nhau.
……
“Vậy là nó chiếm lấy ý thức của ngươi khoảng chừng…”
"Năm giây?"
Bà xoay người lại, nghi ngờ nhìn Lục Tân rồi dịu dàng nói.
…
"Đúng là có ảnh hưởng một chút."
Lục Tân nhẹ giọng trả lời, sau đó nhìn về phía bộ não đang bị treo lơ lửng:
"Đó là gì vậy?"
Lúc này hắn rất hiếu kỳ.
Năng lực của con quái vật này hình như khác với những con hắn từng gặp trước đây.
Bề ngoài trông có vẻ sức ảnh hưởng của nó chỉ mạnh hơn những nguồn ô nhiễm khác một chút.
Nhưng nhìn kỹ lại thì hình như không đơn giản như vậy. Bởi vì khi bị nó ảnh hưởng, Lục Tân đã phải tốn rất nhiều sức để chống lại sức ảnh hưởng của nó, điều này khiến Lục Tân rất khó tập trung tinh lực, cũng không có cách nào nhờ cha hỗ trợ.
Hắn và cha đã giảng hòa, giờ gặp vấn đề thì chỉ có cha mới có thể giúp đỡ hắn.
Nhưng khi Lục Tân không thể tập trung thì hắn không dám để cha ra giúp đỡ.
Cha, em gái và mẹ không giống nhau.
Hắn tin tưởng em gái nhất, cho nên con bé có thể tự do hành động ở một mức độ nào đó.
Mẹ thì đã tự do ngay từ đầu rồi.
Còn cha thì không, vì sự đoàn kết trong gia đình, Lục Tân đã bắt đầu thử tin tưởng ông ấy, nhưng tin tưởng có chừng mực, trong tình huống không thể tập trung năng lực thì hắn không thể lơ là được. Tin tưởng quá mức giống như buông thả vậy, sẽ dễ dẫn đến sai lầm.
Điều này khiến Lục Tân hơi khó chịu con quái vật này.
Nó gây mất đoàn kết trong gia đình hắn.
Ngươi xem, nếu không có nó thì sẽ không lộ ra chuyện hắn vẫn chưa tin tưởng cha hoàn toàn...
..............
"Nó là thứ khiến người ta ghét nhất trên đời."
Mẹ nhẹ giọng nói, khuôn mặt trang điểm tinh xảo không hề có biểu cảm gì:
"Nguồn gốc từ thí nghiệm không giới hạn mà ra."
"Anh trai, ta ghét nó, ta phải xé xác nó ra..."
Em gái ở bên cạnh nghiến răng.
Đây là lần đầu tiên con bé có suy nghĩ không muốn biến đối phương thành búp bê mà muốn trực tiếp xé nát nó ra.
''Vậy thứ này là do con người tạo ra ư?"
Lục Tân vô cảm hỏi.
Mẹ chợt cười, nhưng nụ cười khác hẳn với vẻ ấm áp ngày thường, lần này bà ấy cười mỉa mai:
"Đương nhiên do con người làm ra rồi, bằng không sao trên đời này lại xuất hiện thứ ghê tởm như vậy chứ?"
".............."
Lục Tân khẽ gật đầu, từ từ nhắm mắt lại:
"Vậy chúng ta thiêu hủy nó đi?"
Mẹ gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Không những phải tiêu hủy nó, hình như ở đây còn có người đang nhìn thấy mọi chuyện...."
Sắc mặt Lục Tân không thay đổi, nhẹ nhàng gật đầu:
"Không sao, tiêu hủy hết là được."
Mẹ quay đầu liếc nhìn Lục Tân, gật đầu hài lòng:
"Được."
.............
"Xẹt xẹt..."
Khi cái bóng dưới chân Lục Tân động đậy thì dường như con quái vật hình bộ não cũng xuất hiện cảnh giác.
Chấn động của hai quả bom vừa rồi khiến nó cảm thấy bị đe dọa, trong những đường khe máu trên bề mặt xuất hiện một dòng điện mỏng manh. Dòng điện này khiến tiếng vĩ cầm của nó bỗng nhiên vang dội, còn mấy kẻ điên xung quanh giống như phát điên vậy, liều mạng lao tới chỗ Lục Tân và Cao tỷ đang đứng gần đó, cùng lúc đó, phía sau nó cũng vang lên tiếng bước chân nặng nề.