Chương 549: Ta Mời Ngươi Uống Rượu
Đó là tiếng của một loại máy móc cỡ lớn đang oanh tạc trên mặt đất.
Thuận theo tiếng động này, ở thị trấn nhỏ dày đặc sương mù phía sau bộ não cũng thoang thoảng mùi máu tanh nồng đậm.
Có hai con quái vật xuất hiện trước mặt quái vật bộ não, một trong số đó có hình dạng như con rết, cả người đầy máu, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện con quái vật này là sự kết hợp từ bảy tám kẻ điên. Móng vuốt của nó cũng chính là từng cánh tay đen kịt, mạnh mẽ chống trên mặt đất, trên khuôn mặt tái nhợt còn lộ ra nụ cười u ám.
Con còn lại là quái vật với thân hình cao chừng ba mét, hai chân nó bện vào nhau như ẩn chứa một sức mạnh khó mà tưởng tưởng. Nó cũng do những kẻ điên kết hợp thành, trên cơ thể đỏ tươi còn có những đôi mắt đang chuyển động.
Hai con quái vật này trông không giống kẻ điên, có lẽ chúng cùng bản chất với quái vật hình bộ não.
Chỉ là chắc chắn rằng chúng rất giỏi chiến đấu.
"Xẹt........."
Tia điện lóe ra trên quái vật bộ não ngày càng rõ rệt, rồi hai con quái vật to lớn này bỗng nhiên bước nhanh về phía trước.
Cùng lúc đó, vô số kẻ điên xung quanh cũng lao tới như thủy triều muốn nhấn chìm Lục Tân.
............
Chắc là quái vật bộ não đã bị dọa sợ nên kêu gọi những kẻ điên và quái vật khác đến hỗ trợ?
Lục Tân nhìn hai còn quái vật kia và những kẻ điên xung quanh, thầm nghĩ:
"Bộ dạng bọn chúng thật đáng sợ..."
Cùng lúc đó, cái bóng dưới chân hắn bắt đầu thay đổi.
Trong thành phố hoang bị sương mù bao phủ thì bóng người rất mờ nhạt thậm chí còn không thể nhìn thấy.
Nhưng lúc này nó lại tối đi một cách rõ ràng, hơn nữa giống như bị vô số nguồn sáng mạnh mẽ và loạn xạ chiếu vào. Cái bóng giương nanh múa vuốt, đen kịt như thủy triều không ngừng khuếch tán xung quanh Lục Tân.
Trong cái bóng đen này có cặp mắt đỏ như máu nhìn Lục Tân một cách bực bội.
Còn Lục Tân thì vờ như không thấy.
Chắc chắn là cha đã giận rồi, bởi vì ông ấy phát hiện hắn đối với ông ấy vẫn còn kiêng dè.
Nhưng sao có thể trách hắn được?
Phải đổ lỗi cho con quái vật này chứ........
"Cha đừng giận, đợi đến chủ thành, ta mời người uống rượu được chưa......."
Lục Tân nhẹ nhàng nói xong rồi chậm rãi vươn tay.
Em gái ngoan ngoãn nắm tay hắn, cơ thể của Lục Tân lập tức xuất hiện cảm giác vặn vẹo khác thường.
Cùng lúc đó, cái bóng của hắn lập tức trở nên to lớn.
................
"Đó là....."
Cao tỷ vừa tỉnh lại sau khi bị Lục Tân đụng trúng từ trên không trung, cả người rơi xuống xém chút là gãy xương.
Sau khi bom nổ thì tiếng vĩ cầm cũng biến mất và nó cũng không còn khiến cô cảm thấy hoảng loạn nữa.
Chỉ là cảm giác đau khi ngã từ trên cao xuống vẫn còn.
Nhất là mười ngón tay của cô đều bị trật, vô cùng đau nhức.
Nhưng thậm chí cô còn không kịp cảm nhận được sự đau đớn khắp cơ thể mình, có thể là vì vốn dĩ cô đã quen với cảm giác này, cộng thêm sức chịu đựng lại mạnh mẽ hơn người khác nên điều đầu tiên cô chỉ chú ý đến sự biến đổi của Lục Tân mà thôi.
Khi cô dần ý thức trở lại, cô nghe thấy Lục Tân đang lẩm bẩm gì đó.
Bởi vì Lục Tân xoay lưng về phía cô nên cô không nhìn được vẻ mặt của hắn.
Nhưng có thể nghe thấy giọng điệu của hắn lúc thì mê man đầy vẻ nghi ngờ, lúc thì cực kỳ lạnh lùng, tức giận.
Giống như hắn đang tự nói chuyện hoặc đang tự trả lời với chính mình.
Loại cảm giác này vừa u ám vừa bí ẩn một cách kỳ lạ, khiến người ta còn áp lực hơn so với con quái vật hình bộ não kia.
Sau đó, cô còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã thấy hai con quái vật to lớn đang xông về hướng của Lục Tân, cùng lúc đó, vô số kẻ điên xung quanh thậm chí còn chẳng thèm để ý tới cô mà đồng loạt lao thẳng tới chỗ Lục Tân.
"Tiểu...."
Vì cảm giác áp bức đè nén một cách khó tả, cô tưởng mình như ngất đi và hét lớn trong vô thức, nhưng lại không hề phát ra tiếng.
Số lượng kẻ điên đông nghìn nghịt xung quanh cũng đủ khiến người ta phát điên lên, còn hai con quái vật kia thì như vô số kẻ điên hợp lại, thậm chí khi chúng chỉ xuất hiện trong ác mộng thì sự tồn tại của chúng cũng đã khiến người ta sợ hãi không nói nên lời, còn khi bọn chúng lao nhanh tới, thì người ta đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ chống cự rồi.
Con quái vật như vậy làm sao con người đối phó được....
"Ha ha....."
Nhưng trong lúc nội tâm Cao Đình dường như sụp đổ, cô lại nghe thấy tiếng Lục Tân đang cười.
Sau đó cô nhìn thấy Lục Tân bỗng nhiên cúi đầu, cơ thể vặn vẹo một cách kỳ lạ, nhiều kẻ điên xông đến như vậy, cho có phớt lờ đi bộ móng vuốt biến hình sắc nhọn, chất nhầy và hàm răng nanh trong miệng, thân hình cường tráng như dã thú thì cũng sẽ bị bọn chúng áp đảo, từng người từng người nằm xuống đất, muốn động đậy cũng không được.
Nhưng khi Lục Tân bị bao vây bởi nhiều kẻ điên như vậy, cơ thể của hắn lại xuất hiện thay đổi vô cùng khó hiểu. Từ một góc độ bất khả thi, hắn trực tiếp thoát ra khỏi đám người điên đó, đồng thời, hắn nhanh chóng nắm lấy cơ thể của kẻ điên bằng hai tay, động tác như đang vuốt ve vậy.