Chương 557: Giống Tự Sát Hơn
Những lời hắn nói đều là thật, dù hắn là người đã giải quyết con quái vật kia nhưng chính hắn cũng không biết con quái vật này đến từ đâu, chuyện gì đã xảy ra với những kẻ điên này. Thậm chí, đến bây giờ hắn vẫn không rõ tại sao mẹ lại ghét con quái vật, tại sao em gái lại tỏ ra không vui khi thấy con quái vật.
Hắn đang đợi mẹ trở về, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi bà ấy.
Tuy nhiên, thấy bộ dạng hơi thất thần của Tiểu Chu, hắn vẫn mỉm cười nói:
“Nhưng chắc chắn là bây giờ không sao rồi.”
“Ồ ồ, được.”
Vì cực kỳ tin tưởng Lục Tân, Tiểu Chu lập tức cảm thấy yên tâm. Hắn vội chạy đi nơi khác giúp đỡ, trong nháy mắt hắn đã có thêm rất nhiều động lực.
…
Phải mất rất nhiều thời gian các tài xế mới lần lượt đánh các xe tải bị kẹt trong thành phố ra ngoài. Khi tất cả các xe tải đều được đánh đến khu vực gần trại, xếp thành một hàng, đếm xong số người bị thương và số người đã bị thiệt mạng, màn đêm cũng buông xuống.
Một bầu không khí u buồn dần dần bao trùm khu trại.
Đến lúc này, rất nhiều người mới có thời gian để đau lòng.
Lục Tân lặng lẽ ngồi trong khu trại yên lặng và buồn bã này, hắn dần dần cảm thấy mình bận rộn một phen này cũng đáng.
Về mặt vật chất, hắn xác định đã lỗ vốn, nhưng về những phương diện khác, hắn đã kiếm được rất nhiều.
Thực ra, niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận của cuộc sống đều là những thứ rất tốt đẹp và thực tế.
Hắn thích những thứ có sự sống như vậy.
“Chuyện đó…Cảm ơn ngươi!”
Trong lúc Lục Tân đang chậm rãi suy nghĩ, không biết từ lúc nào, một bóng người cao lớn đã xuất hiện bên cạnh hắn.
Lục Tân vội ngẩng đầu lên và nhìn thấy Cao Đình.
Trên mặt người phụ nữ này đang dán băng cá nhân, mười ngón tay đều được quấn gạc.
Vẻ mặt cô ta trông hơi tiều tụy, đó là biểu hiện rõ ràng sau khi một người bị kinh hãi.
Chỉ có điều, hắn không biết nỗi sợ hãi này chỉ đến từ những kẻ điên và con quái vật đại não méo mó đáng sợ kia, hay đến từ thứ gì khác, nhưng hắn thấy rõ cô ta đang cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, khiến mình tỏ ra bình tĩnh và thong dong.
“À, chuyện này…Không cần khách sáo vậy đâu!”
Lục Tân vội cất cuốn sổ nhỏ rồi lấy một chiếc ghế con từ bên cạnh cho cô ta:
“Ngồi đi.”
Cao Đình liếc nhìn chiếc ghế con, cô ta im lặng giây lát rồi ngồi xuống.
Hình như trong lòng cô ta có cảm xúc gì đó đang dâng trào, một lát sau cô ta mới liếc nhìn Lục Tân và nói:
“Nếu không có ngươi, có lẽ toàn bộ người trong đoàn xe đều chết sạch ở nơi quỷ quái này. Ngươi đã cứu mạng tất cả bọn ta, những người bôn ba trong vùng hoang dã như bọn ta đều ân oán rõ ràng, cho nên…”
Cô ta nghiêm túc nói:
“Trừ một số tiền trợ cấp, ta…Sẽ cho ngươi toàn bộ số tiền chạy hàng lần này.”
“Cái gì?”
Lục Tân hơi giật mình, kinh ngạc liếc nhìn Cao Đình.
Lúc này, Cao Đình có vẻ hơi do dự, ngượng ngùng nói tiếp:
“Bọn ta thật sự không biết lấy gì để cảm ơn ngươi…”
“Cái này…Thực ra không cần đâu.”
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Tân mới mỉm cười nói:
“Mọi người đang ở vùng hoang dã, giúp đỡ lẫn nhau vốn là điều nên làm.”
Lần thứ hai nghe Lục Tân nói câu này, trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Lần đầu tiên nghe câu này, cô ta chỉ cảm thấy hắn hơi ba hoa, cũng không chắc hắn đang nói nghiêm túc hay đang trêu chọc mình.
Lần này, sau khi chứng kiến hắn giết chết con quái vật đó, cô ta lại nghe hắn nói như vậy một lần nữa với một nụ cười dịu dàng…Nghe có vẻ không hài hòa, nhưng lại thật sự khiến cô ta nảy sinh cảm giác an toàn.
“Nếu ngươi thực sự muốn cảm ơn ta, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Lục Tân nhìn Cao Đình, lúc này cô ta lộ ra dáng vẻ yếu đuối thê thảm khiến lòng hắn khẽ động, hắn nhìn vào mắt Cao Đình vừa ngồi thẳng dậy, trông ánh mắt này rất chân thành.
Hắn lấy cuốn sổ nhỏ ra một lần nữa, cả cây bút máy thêu chỉ vàng của mình, ngồi với tư thế rất chuyên nghiệp.
Trước đó, khi chiến đấu với con quái vật đại não, hắn đã xác định cơ thể của Cao Đình đã xuất hiện một điểm bất thường nào đó.
Cô ta rất có thể đã từng tiếp xúc với nguồn ô nhiễm hoặc bị ảnh hưởng bởi dị biến giả.
Trước đây hắn không tiện hỏi, nhưng bây giờ có lẽ cơ hội đã tới.
…
"Hả....."
Cao Đình nghe thấy lời nói của Lục Tân cũng có chút mơ hồ.
Không phải cô lo lắng sẽ bị Lục Tân hỏi ra bí mật gì, mà là vì cô căn bản không biết bản thân mình có gì đáng để hắn hỏi.....
Có vấn đề nào còn có giá trị hơn mức thù lao mà cô sẵn sàng trả cho hắn chứ?
Người này rõ ràng đã từng nhìn qua toàn bộ thân thể của mình.....
.....
"Trước đây ở thành phố này, ngươi đã thể hiện rất tốt, nhưng thực ra có một vấn đề ta không hiểu....."
Lục Tân chậm rãi, hắn học được thái độ của bác sĩ tâm lý khi nói chuyện với mình lúc đầu, cố gắng hết sức nhẹ giọng hỏi:
"Những cách làm trước kia của ngươi rất không hợp lý. Chẳng hạn như khi vừa nhìn thấy con quái vật não đó, ngươi cũng không thương lượng với ta một tiếng mà đã cầm hai quả bom xông lên rồi. Ngươi không thấy..... ngươi giống như tự sát hơn là giải quyết quái vật hay sao?"