Chương 558: Cố Sự Của Cao Đình
Cao Đình hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lục Tân.
Ánh lửa cách đó không xa chiếu vào mặt khiến cô trông một nửa sáng rực, một nửa âm u.
Lục Tân bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ gật đầu tỏ vẻ khích lệ.
Cao Đình cúi đầu xuống, một lát sau mới nhẹ giọng trả lời:
"Đúng là định làm vậy."
Lục Tân hơi nghi hoặc:
"Cái này....."
Cô nhẹ nhàng đáp:
"Như vậy vừa giúp được anh em lần cuối, vừa có thể hủy đi cái cơ thể chán ghét này của ta, không tốt sao?"
"Quả nhiên....."
Lục Tân khẽ thở dài, lúc trước khi cứu cô nhìn thấy sự nhẹ nhóm trong đáy mắt của cô, hắn đã đoán ra là có liên quan đến cái này rồi.
Sau đó hắn nghi hoặc ngẩng đầu:
"Tại sao?"
Qua một lúc lâu, Cao Đình vẫn không trả lời. Sau đó cô bỗng nhiên đứng dậy, sải bước rời đi. Ngay lúc Lục Tân đang cảm thấy có phần kỳ lạ thì thấy cô quay lại, cầm trên tay một chai rượu vàng lỏng, nhãn mác có dòng chữ nước ngoài đã bị ố.
Cô cố gắng mở nắp chai rượu, nhưng ngón tay đang băng bó của cô lại căn bản không thể vận động mạnh được.
Thế là cô ngẩng đầu nhìn Lục Tân, đưa chai rượu cho hắn.
"Ừm....."
Lục Tân nhìn vào ngón tay bị thương của cô, hỏi:
"Tay ngươi làm sao vậy?"
Cao Đình chỉ nhìn hắn mà không nói gì.
Lục Tân cũng không tiện khuyên cô bị thương thì không nên uống rượu nên yên lặng rút nút chai ra cho cô.
Cao Đình nhấp một ngụm rượu, mới ho khan một tiếng, đột nhiên nhìn về phía Lục Tân, nói:
"Ngươi cảm thấy ta thế nào?"
"Hả?"
Lục Tân liền cảnh giác, qua một lúc mới đáp:
"..... Cũng rất tốt."
"Hừ....."
Cao Đình cười lạnh một tiếng, nói:
"Ta hỏi thật đó, ngươi thấy ta làm người thế nào hả?"
"Cái này....."
Lục Tân trầm mặc một lát, đáp:
"Rất tốt mà."
"Ta cũng cảm thấy bản thân mình rất tốt."
Cao Đình mỉm cười nói:
"Bà đây là phụ nữ, nhưng đánh nhau sẽ không thua đàn ông, đấu súng cũng lợi hại hơn phân nửa đám đàn ông..... Chỉ có ngươi là ngoại lệ..... Năm đó chồng ta chết, chết một cách không đáng, một người đàn ông lại chết vì bệnh kiết lỵ như vậy. Khi hắn mất đã dặn ta là phải chăm sóc tốt cho các anh em, còn bảo ta rằng phải nhân lúc còn trẻ tìm một người đàn ông để cùng chung sống, như vậy mới đỡ mệt mỏi....."
Đến đây, cô hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
"..... Nhưng ta không muốn tìm thì có vấn đề gì sao?"
Lục Tân ngơ ra một lát, vội đáp:
"Đương nhiên không sao cả."
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy chả làm sao hết....."
Cao Đình chầm chậm nói:
"Lúc hắn vừa ra đi, quả thực rất nhiều người không phục ta, nhưng ta đã dọn dẹp từng người một, cũng có rất nhiều người không có mắt, nhung nhớ cơ thể của ta, ta cũng xử lý tất cả..... Một người phụ nữ như ta cũng rất muốn tìm một người đàn ông thương mình, nhưng ngoài người hùng nửa đời này của ta, người đàn ông đã vì đau bụng mà chết đó, ta không muốn một ai khác....."
"..... Ngươi có hiểu cảm giác này không?"
"....."
Lục Tân hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột này của cô và nói dối:
"Hiểu chứ."
"Thực ra ngươi hiểu hay không cũng không quan trọng."
Cao Đình thở dài, lại uống thêm một hớp rượu, nói:
"Tóm lại, ta cảm thấy chồng ta rất tốt, hắn mất sớm cũng không để lại con cái, nhưng ta lại không muốn phụ hắn, không muốn để bất cứ ai chạm vào ta bởi vì những người khác đều không phải hắn. Thực ra ta cũng biết, hắn bảo ta tìm người đàn ông khác là vì lo lắng ta thân gái một mình sống trên đời sẽ không dễ dàng....."
"..... Nhưng ta lại thấy mình rất có bản lĩnh, dẫn dắt cả một đoàn xe, luôn giải quyết tốt mọi việc, có thể kiếm cơm ăn, các anh em cũng tin tưởng ta. Trải qua nhiều năm như vậy rồi, đôi khi ta cảm thấy bản thân mình thật sự rất giỏi."
"....."
Giọng nói của cô dần trầm xuống, qua một lúc mới nghĩ lại:
"Cho đến một chuyến vào 2 tháng trước....."
"..... Ta vẫn giống như trước kia dẫn theo các anh em vào trung tâm thành phố kéo hàng, lúc giao nhận rất cẩn thận, chỗ nào nhét được đều nhét cả. Vốn dĩ ta nghĩ là vẫn như những lần trước thôi, kết quả lại bị một tên chủ quản của bọn họ bắt được. Hắn nói là một xe hàng của ta có vấn đề, theo như quy định hắn không thể nhận được, bảo ta kéo về. Đương nhiên là ta không chấp nhận rồi nên liền nghĩ cách dụ hắn cho ta đi cửa sau....."
"..... Thế là....."
Cô khẽ mím môi, nói:
"..... Hắn chỉ cho ta một con đường, đó là địa chỉ của một khách sạn."
"A cái này....."
Lục Tân có chút kinh ngạc:
"Vậy ngươi....."
"Haha, đương nhiên là ta không thể đồng ý hắn được rồi....."
Cao Đình lộ ra ý cười lạnh, khinh thường:
"Ta không để cho hắn chút thể diện nào mà trực tiếp vứt tờ địa chỉ kia đi."