Chương 593: Năng Lực Thực Sự
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt phát hiện càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này. Thuận tay xoay người một cái, chẳng biết từ lúc nào mà xung quanh hắn đã mọc đầy những con mắt.
Từng con mắt đỏ ngầu, nhãn cầu trợn ngược, đồng tử co lại che kín khắp sân vườn. Có con mọc trên vách tường, có con mọc bên hông xe, con nữa thì mọc trên trần nhà, chúng cứ thế chăm chú nhìn hắn từ đủ mọi góc độ.
Cảm giác khó chịu trong người lại tăng thêm, thậm chí Lục Tân cảm thấy sự khó chịu này đã lan tỏa ra khắp cơ thể mình.
Khi bị người khác nhìn chằm chằm quá lâu, trong lòng sẽ nảy sinh cảm giác chột dạ. Bởi vì bản thân sẽ có cảm giác như bị người khác nhìn thấy hết tâm tư và suy nghĩ vậy.
Thời điểm bị nhiều ánh mắt như vậy dõi theo, cơ thể sẽ tự sinh ra một cảm giác rằng bản thân đã bị người khác nhìn thấu hết tất cả.
Bởi vì từ góc nào, từ hướng nào cũng có người đang quan sát mình, thế thì dù mình có làm gì cũng sẽ bị nhìn thấy hết tất cả, đây là một trạng thái bị quan sát cao độ. Tới lúc đó, mỗi một suy nghĩ, mỗi một hành động của mình không thể nào qua mắt người khác được nữa.
...
"Thì ra năng lực của ngươi không phải đọc suy nghĩ mà là quan sát?"
Lục Tân ngạc nhiên cực kỳ, vội ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặc vest vừa xuất hiện trước mặt hắn cách đó không xa.
"Không chỉ là quan sát."
Hắn lại xuất hiện lần nữa, vừa cười vừa tiến lại gần Lục Tân, con mắt trên mặt cũng hơi híp lại, tạo thành hình trăng lưỡi liềm.
Lục Tân đang định ra tay với hắn theo bản năng, lại chợt nhận ra hình như bản thân đã bỏ sót điều gì đó.
Một lát sau, hắn mới nhớ ra, thì ra bản thân đã quên mất chuyện ra tay tấn công hắn.
Xung quanh có vô số con mắt hằn đầy tia máu đang nhìn mình chằm chằm, tựa như có một cỗ sức mạnh thần bí nào đó đang quan sát bản thân từ mọi góc độ, không muốn bỏ lỡ bất kỳ sơ hở nào của mình. Mà trong lúc hắn quan sát mình, đồng thời cũng đang ảnh hưởng tới mình.
Dưới ánh nhìn soi mói từ khắp nơi, bầu không khí bỗng trở nên biến dạng.
Lục Tân cảm thấy dường như đang có vô số con kiến bò tới bò lui trên người, mỗi một con kiến đều có được sức mạnh riêng của mình, chúng có thể lặng lẽ không một tiếng động bò vào trong người mình, thay đổi suy nghĩ của mình, cắn nuốt tất cả ý định muốn ra tay với người đàn ông mặc vest của mình...
Trường hợp này rất giống với lần gặp gỡ con quái vật đại não.
Chẳng qua, con quái vật dạng đại não kia chỉ có thể dùng tiếng đàn để cưỡng chế xóa bỏ ý chí của hắn. Còn sự xâm chiếm của những con mắt này càng thêm chặt chẽ, cùng càng khó chống cự.
Sức mạnh của chúng tựa như một chiếc cùm không chỉ trói buộc cơ thể con người mà còn khóa lấy cả suy nghĩ và tư tưởng của mình.
"Quan sát là có thể nhìn thấu hành động và ý đồ của ngươi!"
Lúc này người đàn ông mặc vest đã chậm rãi tiến lại gần, giọng nói của hắn truyền ra từ chỗ bụng dưới:
“Đồng thời, khi việc quan sát đạt tới cực độ, sẽ có thể sinh ra sức mạnh khống chế người khác. Cho nên, thời điểm ngươi bị ta nhìn thấy thì cũng đã rơi vào lòng bàn tay của ta rồi. Dù ngươi có mạnh cỡ nào, dù tính chất năng lực của ngươi là gì, quan sát mới là phương pháp có khả năng bắt được lòng người nhất..."
Hắn vừa nói chuyện, vừa tiếp tục thong thả bước tới gần Lục Tân. Chỉ là, dường như động tác của hắn chậm hơn rất nhiều, khoảng cách giữa các bước chân cũng bị kéo dài ra. Đồng thời, giọng điệu của hắn bỗng trở nên lúc trầm lúc bổng, như là đang ẩn chứa âm điệu thần bí nào đó.
"Cho nên, bây giờ ngươi định từ bỏ việc chống cự, đồng thời trả lại đồ của chúng ta sao?"
Lục Tân cúi đầu, qua một hồi sau lại chầm chậm lắc đầu.
Người đàn ông mặc vest kia thấy hành động đó của hắn thì lặp lại câu nói kia lần nữa, giọng nói cũng trở nên như xa như gần:
"Cho nên, bây giờ ngươi định từ bỏ việc chống cự, đồng thời trả lại đồ của chúng ta sao?"
Lục Tân vẫn lắc đầu, chỉ là lần này, hành động của hắn rõ ràng chậm hơn lúc trước đôi chút.
Ánh mắt của người đàn ông mặc vest sáng lên, hơn nữa bắt đầu từ con mắt trên mặt hắn, những con mắt xung quanh cũng dần sáng lên.
Hắn mở miệng lần nữa:
“... Ngươi... Định từ bỏ việc chống cự... Trả lại mấy thứ kia...."
Trong lòng Lục Tân bỗng hiện lên một cảm giác kỳ quái. Vốn khi nghe thấy những lời tên kia nói, hắn chỉ cảm thấy thật nực cười, tới tận giờ phút này rồi mà đối phương vẫn còn muốn uy hiếp hắn. Rõ ràng cách tốt nhất là nên nhân cơ hội này nả cho mình một phát súng vào đầu mới đúng chứ!
Nhưng càng nghe, đặc biệt là sau lần thứ ba câu nói kia vang lên, cảm giác của hắn không còn như lúc trước nữa.
Mỗi lần người đàn ông mặc vest lặp lại câu nói đó, ấn tượng trong đầu mình lại càng thêm sâu sắc. Lúc đầu hắn còn đang tự hỏi bản thân, nhưng tới lần thứ hai, những lời này đã ảnh hưởng lên tư tưởng của mình, rất khó để phân rõ sự khác nhau giữa lời của hắn và suy nghĩ thật sự trong lòng mình. Tới lần thứ ba, cảm giác của hắn chính là, không phải đối phương đang hỏi mình mà là chính bản thân mình đang nghĩ như vậy.