Mặt Trăng Đỏ

Chương 597: Nghĩ Cách Cứu Người

Chương 597: Nghĩ Cách Cứu Người


Gia đình Lục Tân nhìn con quái vật đã nuốt trọn toàn bộ đoàn xe trước đó.
Lúc này nó đang đứng trước đám lão tài xế, mặc trang phục màu trắng khác thường, những xúc tu màu đỏ tươi của nó ôm chặt lấy cơ thể, đứng ngay ngắn theo đội hình diều hâu ăn gà con, đầu nó cúi xuống, cả người run rẩy nhè nhẹ.
Em gái ngồi xổm trên đầu con quái vật, hai bàn tay nhỏ tò mò sờ mó lỗ tai của nó.
Có lẽ cô bé đã xem việc trông chừng con quái vật này là nghĩa vụ của mình, cho nên khi tiếng khóc nỉ non kia vang lên, nó cũng không thể chạy trốn được.
Nó là con tin.
Lục Tân đứng dậy, đi về phía tiểu quái vật rồi bắt đầu đếm số lượng người phía sau nó.
Có ba mươi bảy người trong đoàn xe, không thiếu một ai.
Thậm chí còn có một người nữa. Sau một hồi quan sát cẩn thận, Lục Tân nhận ra đó là một người đàn ông mặc quần áo bình thường, hắn đang đứng ở hàng đầu tiên, đầu cúi xuống, hai tay đặt lên vai con quái vật nên Lục Tân không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
"Đây không phải là nhân viên ở cơ quan trung tâm của thành phố Thanh Cảng chúng ta hay sao..."
Lục Tân đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền cảm thấy hơi kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn chờ người nhân viên này đến liên hệ với mình, nhưng đợi mãi mà không thấy.
Hoá ra người này không phải cho Lục Tân leo cây, mà là do hắn đến sớm hơn dự định nên bị trúng chiêu trước?
Hàn Băng từng nói rằng người nhân viên văn phòng này khá chuyên nghiệp, nhưng hiện giờ…?
Trong lòng hắn có chút khinh thường người đồng nghiệp Thanh Cảng này.
Dù thế nào đi nữa, cứu người là điều quan trọng nhất, cho nên sau một hồi đi vòng quanh con quái vật, Lục Tân đứng trước mặt nó, cúi đầu nhìn rồi nghiêm túc nói:
“Ngươi muốn chủ động thả người ra, hay là để ta ra tay?"
Thân thể của con quái vật run rẩy kịch liệt. Những xúc tu đang quấn trên người khiến nó trông có vẻ như đang ôm chặt lấy mình vì sợ hãi.
Đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau đầu nó:
“Hiện giờ, ta với bọn hắn, là một thể thống nhất. Nếu ngươi đánh ta, bọn hắn cũng sẽ chết. Vì vậy, ta có thể, thả họ ra, nếu, ngươi chịu hứa, sẽ để ta đi... được chứ? "
“Ngươi đang đặt điều kiện với ta à?”
Lục Tân cúi đầu nhìn con quái vật, vẻ mặt có chút không vui.
Con quái vật không nói lời nào, cơ thể nó run rẩy dữ dội hơn nữa.
"Anh ơi, ta muốn món đồ chơi này, ngươi cho ta được không?"
Em gái cưỡi lên đầu con quái vật. Nó phát run khiến cô bé cũng run theo, nhưng cô run là vì phấn khích.
"Món đồ lần trước ta mua cho ngươi chơi còn chưa đủ à”
Lục Tân gạt bỏ lời xin xỏ của em gái mình, nhìn chằm chằm vào con quái vật, hắn nheo mắt lại rồi tự nhủ trong lòng:
"Điều phiền phức nhất của con quái vật này chính là, những người trong đoàn xe sau khi bị nó làm ô nhiễm sẽ trở thành một phần cơ thể của nó. Nếu ta đánh nó, mọi người đều sẽ bị thương. Còn muốn dọn dẹp nó, điều đầu tiên cần làm chính là tách nó ra khỏi những người khác. Đó cũng chính là cách để chặt đứt chuỗi logic của nó.."
“Haizzz, nếu có mẹ ở đây là ổn rồi, chỉ cần một kéo thì mọi chuyện sẽ được giải quyết..."
Dĩ nhiên con quái vật không hiểu "mẹ" ở đây có nghĩa là gì, nhưng nó cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Con quái vật rùng mình, nhưng nó cảm thấy may mắn vì người đang trước mặt nó có vẻ rất quan tâm đến tính mạng của những người đằng sau, nên hắn không hề mặc kệ họ mà trực tiếp giết mình, đây có lẽ là lợi thế của nó……
Nghĩ như vậy, con quái vật thả lỏng những xúc tu đang ôm chặt lấy cơ thể của nó ra một chút.
"Em gái, ngươi có thể kéo những người này ra không?"
Lục Tân suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
Em gái duỗi ra hai bàn tay nhỏ bé thử giật mạnh rồi nói:
“Rất chắc, không biết xé xác nó thì họ có ra có được không.”
Lục Tân nghiêm túc đánh giá năng lực của em gái, sắc mặt hắn vô cùng chuyên nghiệp, trầm ngâm nói:
"Theo lý thuyết mà nói, bây giờ nó đã trở thành một thể thống nhất với người khác. Nếu xé xác nó, những người cũng bị thương tổn như vậy.. "
Hai mắt em gái sáng lên:
"Ta có thể khâu vết thương lại…”
Lục Tân liếc nhìn em gái, trách móc nói:
“Sẽ để lại sẹo..."
Cô bé bĩu môi, mạnh mẽ khoanh tay lại.
Lục Tân lại nhìn về phía bóng đen:
"Ngươi có cách nào không?”
"Ha ha ha ha..."
Bóng đen cười cười:
"Ta rất giỏi việc chặt đứt cánh tay của họ..."
Lục Tân thở dài, cuối cùng quay đầu nhìn về phía con Nhãn Kính Cẩu đang nghiêng đầu tò mò nhìn hắn.
Lục Tân không hỏi, liền trực tiếp thở dài:
“Nếu mẹ ở đây thì tốt rồi…”
Hắn tương đối hiểu năng lực của con Nhãn Kính Cẩu, nó có thể làm rối loạn cảm xúc của người khác, nhưng bây giờ con quái vật nhỏ đang ở cùng một chỗ với những người trong đoàn xe. Nếu để Nhãn Kính sử dụng năng lực của mình, e là tất cả mọi người đều sẽ bị rối loạn cảm xúc, thậm chí là phát điên...
Cả em gái và cha Lục Tân đều đang lạnh lùng nhìn hắn.
Con Nhãn Kính Cẩu cũng muốn trừng mắt với Lục Tân, nhưng nghĩ đến thân phận của mình nên nó chỉ lắc đuôi nịnh nọt hắn.
...
“Để ta cố gắng thuyết phục nó..."
Lục Tân giả vờ như không biết họ đang nhìn mình. Hắn nghiêm túc quan sát những chiếc xúc tu đang nhúc nhích của con quái vật một hồi, sau đó không dám nhìn tiếp nữa. Bên cạnh những xúc tu trên da, hai cánh tay, lỗ tai và sau lưng con quái vật chằng chịt những sợi chỉ mỏng dính chặt những cánh tay của những người phía sau với nó, tạo thành một thể thống nhất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất