Mặt Trăng Đỏ

Chương 617: Đi Tù Mấy Năm

Chương 617: Đi Tù Mấy Năm


Trong đêm mưa tĩnh lặng thỉnh thoảng lại có tiếng gầm rú của những sinh vật không xác định, tiếng súng, tiếng xe ô tô va chạm vào nhau, tiếng nổ và xen lẫn trong những âm thanh đó là tiếng khóc nỉ non của những đứa trẻ vừa quái dị vừa khiến người ta rợn tóc gáy.
Những loại thanh âm khác nhau làm nổi bật lên bầu không khí yên tĩnh đến khác thường bên trong trại tạm giam.
Có rất nhiều người chen chúc nhưng không ai dám làm ồn một cách tùy tiện.
Cai ngục và người bị giam giữ cứ thành thật ngồi xổm cùng nhau ở bên trong nhà kho, yên lặng chờ đợi sự hỗn loạn bên ngoài qua đi.
“Ba!”
Trong bầu không khí yên tĩnh đến khó chịu này, Lục Tân đốt một điếu thuốc, lại thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, hắn có chút mất tự nhiên lắc vai, ra hiệu với mọi người:
“Các ngươi hút một điếu không?”
Các cai ngục và những người bị giam giữ ở quanh đấy nhìn nhau, tên cai ngục nhỏ đi mua thuốc lá vội nhận lấy rồi bắt đầu đưa cho từng người một. Dường như trong tiềm thức của hắn không muốn làm phiền Lục Tân nên chủ động chia thuốc lá thay hắn. Chỉ là Lục Tân lại nhìn số thuốc lá ngày càng giảm nhanh bằng một ánh mắt kỳ quái, nhưng sau khi do dự một hồi, hắn cũng không không biết xấu hổ mà ngăn lại việc chia thuốc.
Sau đó mọi người yên lặng hút thuốc lá ở bên trong nhà kho, không một ai dám ngủ.
“Người anh em, cái thử bên ngoài…Rốt cuộc cái quái gì thế?”
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng có một tên cai ngục có phản ứng lại, mạnh dạn hỏi Lục Tân…
“Kẻ điên.”
Lục Tân lặng lẽ hút thuốc dưới ánh nhìn của mọi người, nhẹ giọng trả lời.
Cai ngục và những người bị giam giữ trong kho hàng đều có chút xôn xao không được tự nhiên, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc:
“Đây là kẻ điên hả?”
“Không phải thế, trước kia ta có gặp qua kẻ điên ở bên trong gánh xiếc thú, không phải thế này?”
“Đâu chỉ có gánh xiếc thú chứ? Trước kia ta đã từng gặp lúc ở nơi hoang dã, cũng không giống thứ này, súng có thể giết chết mà…”
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Lục Tân gẩy gẩy tàn thuốc:
“Rất đơn giản, người này bị biến dị.”
“Biến dị?”
Xung quanh có những tiếng hít khí lạnh.
Mọi người trong lòng bỗng nhiên tràn ngập sợ hãi:
“ĐM, kẻ điên có thể biến dị à?”
“Xong đời rồi! Kẻ điên biến dị thoáng cái đã xuất hiện ở bên trong thành phố Cao Tường, sẽ không lại xảy ra một trận đại loạn chứ?”
“... Các vị đại ca, nếu tình thế lại bất ổn, các ngươi có bỏ chúng ta mà đi không?”
“Không sao đâu.”
Thấy mọi người xung quanh đang hoảng loạn, Lục Tân cảm thấy mình nên phổ cập một chút kiến thức khoa học cho bọn hắn để loại bỏ sự sợ hãi, hắn cười nói: “Sẽ không còn hỗn loạn như trước nữa. Bây giờ tất cả các thành phố Tường Cao đều có kinh nghiệm rồi. Còn có một số…người bảo vệ đặc biệt. Bên cạnh đó…nhiều khoa học kỹ thuật có tính mũi nhọn cũng xuất hiện, ngay cả khi gặp lại kẻ điên kia thì cũng sẽ hỗn loạn như lần trước đâu. Dù kẻ điên kia có mạnh cỡ nào thì chỉ cần một khẩu pháo ion tần số cao cũng có thể giết chết một đám!”
Lời giải thích của Lục Tân hoặc cũng chính là sự ung dung trong câu nói của hắn có tác dụng trấn an rất tốt đối với những người xung quanh.
Rõ ràng có thể thấy được mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mấy người vừa nãy náo loạn đòi đi ra ngoài cũng im lặng.
Lục Tân cũng có thể nhận ra được ánh mắt khâm phục của những người này dành cho mình, cảm giác này rất thoải mái.
“Người anh em, ngươi làm gì đấy?”
Một tên cai ngục lớn tuổi lấy trong túi ra một gói thuốc lá đầu lọc màu tím mà bình thường hắn cũng không dám hút.
Cẩn thận rút ra một điếu tặng cho Lục Tân.
Lục Tân nhìn hắn một cái, lập tức ném đầu mẩu thuốc lá đã cháy hết xuống đất, giẫm tắt, nhận lấy hộp thuốc lá của hắn, đưa cho hắn một điếu, chính mình cũng lấy ra một điếu, ghé vào mồi lửa mà người khác đưa đến, khẽ than nói:
“Ta làm việc trong một công ty thương mại ở Thanh Cảng, được thăng chức lên chủ quản cách đây không lâu.”
“Giỏi quá giỏi quá, đúng là tuổi trẻ tài cao…”
“Đúng vậy, nhìn qua thì vị đại ca này là người có địa vị, chắc chắn kiếm được không ít tiền nhỉ?”
Xung quanh có tiếng vuốt đuôi ngựa vang lên, sau đó có người hỏi:
“Vị đại ca này, làm sao lại vào đây?”
Lục Tân hít một hơi thuốc lá, thở dài: “
Ta bắn người.”
Mọi người lập tức khẩn trương: “Trong Cao Tường hay bên ngoài?”
Lục Tân nói: “Trong tường.”
Mọi người càng khẩn trương hơn:
“Hắn có chết không?”
Lục Tân lắc đầu: “Hắn không chết.”
“Vậy thì tốt rồi…”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm:
“Cũng không quá nghiêm trọng đúng không?”
“Cũng chưa chắc…”
Một tên cai ngục già lo lắng nói: “Người mang súng vào thành à?”
Lục Tân nói: “Không, ta giật súng từ trên người viên cảnh sát bên cạnh.”
Mọi người sửng sốt:
“CMN…”
Lục Tân nói: “Sau đó ở ngay trước mặt họ, ta đã bắn vào người hắn hết hai băng đạn.”
Mọi người giật nảy cả mình:
“Trời ơi...”
Lục Tân nói: “Tên kia chắc chắn là có chống lưng, quan hệ trong nhà không tầm thường...”
Người chung quanh đã sợ đến không nói nổi một lời nào.
Thấy bọn họ hoảng sợ như thế, Lục Tân cũng có chút lo lắng, vội nói:
“Theo bình thường, cái này phải chịu án bao nhiêu năm?”
Tên cai ngục già hít một ngụm khí lạnh, hạ giọng nói: “Người anh em, vấn đề này của ngươi rất lớn, ngươi cướp súng lại còn đả thương người một cách nghiêm trọng, còn bắn nhiều đạn như thế, khả năng sống sót cũng không lớn.... Hơn nữa nếu gia đình có lai lịch lớn, địa vị cao thì chỉ cần tạo áp lực với bên hành chính thì ta thấy.... nếu mạng của ngươi tốt thì có khi tù chung thân…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất