Chương 655: Một Đám Thằn Lằn
Không đi vào những lỗ hổng, bởi vì có thể những chỗ đó có cất giấu nguy hiểm nào đấy mà hắn không biết được.
Lục Tân nhờ sự giúp đỡ của em gái cũng nhẹ nhàng trèo lên rồi quay đầu lại.
Trần Tinh lùi về sau mấy bước, chạy lấy đà, đạp lên bức tường nắm lấy tay Lục Tân đang thả xuống, mượn lực trèo lên, nhẹ nhàng vượt qua bức tường cao hai mét. Cô ngồi xổm bên cạnh Lục Tân nhìn phía dưới.
Thằn Lằn đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hắn liền ngẩn ngơ sau đó thì hối hận... Hắn không nên làm người do thám, nên là người bảo vệ đội trưởng mới đúng... Người kia thật là âm hiểm!
Ba người họ lặng lẽ đáp đất, sau đó quan sát xung quanh, phía dưới là một bãi cỏ, còn trồng một hàng thực vật.
Thằn Lằn vẫn đi trước, họ đi xuyên qua hàng thực vật kia chuẩn bị đi tới sân cỏ.
Vừa rồi lúc do thám, họ đã xác định bên trong không có động tĩnh gì.
Lúc này nhìn lại thì không ngờ trong sân đứng đầy người.
Đứng chỉnh tề thành từng hàng một.
Lũ kia đứng chật ních cả viện nhưng lại không phát ra âm thanh, tất cả đều cúi đầu, quay lưng với bức tường.
Không có tiếng hít thở, cũng không có tiếng tim đập, thậm chí mạch trên tay cũng chẳng có phản ứng gì.
Như thế này thì ai có thể phát hiện được.
...
"Là tử thi sao?"
Lục tân hỏi khẽ.
Lũ kia đứng đầy trong sân, xếp hàng thẳng tắp lại còn không có biểu hiện gì là còn sống, bây giờ đột ngột xuất hiện trước mặt như thế này ai mà chẳng có chút run rẩy, nhưng nếu tất cả đều là tử thi thì còn có thế hiểu được. Đối với dị biến giả, một sân đầy tử thi thì vẫn tốt hơn là một viện đầy quái vật.
"Này..."
Thằn Lằn quay người, đưa tay lên miệng "suỵt" rồi xua tay.
Lục Tân hiểu ý hắn, chậm rãi lùi về sau hai bước.
Nhưng đằng sau đã là bức tường rồi, có muốn cũng không lùi được.
Tay phải Thằn Lằn cầm thương, tay trái thủ sẵn thêm một cây thương trong túi.
Tiến lên một cách chậm rãi, hắn gõ nhẹ vào "người" gần hắn nhất.
Thấy đối phương không có phản ứng gì mới nhẹ nhàng thở ra, đang định rời đi thì bỗng nhiên nghe tiếng "rắc" của máy móc.
Hắn có chút sợ hãi, siết chặt hai cây thương trong tay.
Nhưng vào lúc này hắn thấy một tử thi quay người sang phía hắn. Dựa vào ánh đèn, họ đã thấy được mặt của tử thi kia, trong lòng nhất thời run sợ. Đó là một tấm mặt người, có hai mắt, một mũi, hai tai, một miệng, tất cả đều bị xáo trộn.
Mũi thì mọc ở mắt trái, mắt trái thì mọc ở miệng, lỗ tai thì mọc ở mũi, mắt phải mọc bên lỗ tai trái, khuôn mặt giống như được một đứa nhóc "có thiên phú" tùy tiện phác thảo ra vậy, trong như một tác phẩm xé dán.
Mấu chốt là cái gương mặt này có thể động đậy.
Tròng mắt nhanh chóng quay quay khiến cho người khác cảm thấy hoa mắt.
Cách này giống như giúp nó có thể nhìn Thằn Lằn một cách nhanh hơn.
"Rắc, rắc, rắc..."
Không những thế, con mắt thấy mặt Thằn Lằn xong thì bắt đầu chuyển động, khuôn mặt của nó giống như một khối rubik, không ngừng thay đổi vị trí. Khiến cho người khác hoa mắt chóng mặt xong thì khuôn mặt của nói cũng trở về trạng thái ban đầu nhưng những bộ phận thì vẫn như đang di chuyển, nhìn kỹ khuôn mặt nó giống như được ghép lại từ những khối lập phương khác nhau vậy.
Giống như một mạng lưới tinh tế.
Những khối vuông bên trong tấm lưới tự điều chỉnh, nhô lên rồi lõm xuống cực kỳ tỉ mỉ.
Di chuyển một lúc thì dần dần lộ ra một khuôn mặt, là khuôn mặt của Thằn Lằn.
Khuôn mặt kia biến thành mặt Thằn Lằn, giống đến từng sợi lông tơ.
"CMN.."
Thằn Lằn sợ.
Trong mắt hắn, nhìn thấy được hình dáng của một kẻ đáng chết mà kẻ đó còn đang nhìn chằm chằm hắn.
Rồi thêm một lần nữa, khuôn mặt kia lại thay đổi, trở lại khuôn mặt của hắn.
Đẹp trai thật... Nhưng đẹp cũng không ổn!
Trong nháy mắt hắn dơ bình xịt lên, nhắm chính giữa mà xịt, rồi hắn nghe thấy một tiếng "ping".
Viên đạn nằm chính giữa khuôn mặt kia lập tức rơi xuống, cho đến lúc này mới có một khối vuông trên khuôn mặt đứng vào vị trí nó nên đứng.
Thế nhưng lúc Thằn Lằn đánh nhau với cái khối rubik này, tất cả các tử thi bên trong đều cúi đầu im lặng, không động đậy, rồi xoay người sang phía họ, mặt chúng đều bắt đầu chuyển động, các khối vuông di chuyển, không ngừng biến hóa, mặt chúng càng ngày càng giống Thằn Lằn.
Cũng lúc đó, đủ loại vũ khí được che giấu dưới y phục của chúng lộ ra.
"Ba ba ba ba..."
Hàng loạt cây thương tập trung lại phát ra âm thanh chói tai vang lên, khuấy động cả viện, rồi những cây thương ấy lao tới chỗ của Thằn Lằn.
...
"Bạch!"
Tiếng đạn bắn vừa vang lên, Lục Tân đã quay người nhanh chóng nắm lấy tay của Trần Tinh kéo tới một bụi cây. Đối với người bình thường thì Trần Tinh dđõ coi như là bản linh lắm rồi, trong tình huống như vậy mà vẫn có thể suy nghĩ phương án đối phó. Hai người họ chạy còn nhanh hơn tốc độ đạn được bắn ra, trong nháy mắt đã nấp sau một tảng đá, thoát được một cơn mưa đạn bay tới.
"Thế nhưng Thằn Lằn..."
Lục Tân quay đầu nhìn thoáng qua đã thấy trong sân náo loạn hết lên.
Rất nhiều Thằn Lằn cầm thương tụ lại một chỗ, thân thủ đều rất mạnh mẽ, đạn bắn bay tứ tung. Ban đầu còn có thể vào thân thủ của Thằn Lằn mà nhận ra hắn giữa rừng người, nhưng Lục Tân chỉ cúi xuống tránh đạn bắn tới, lúc ngẩng đầu lên đã không thể biết Thằn Lằn đang ở đâu.
Thân thủ của chúng càng ngày càng tốt, hơn nữa còn có một số khuôn mặt đá đi qua đây.