Mặt Trăng Đỏ

Chương 656: Hỗn Loạn

Chương 656: Hỗn Loạn


Mấu chốt hơn chính là quần áo trên người chúng cũng dần dần biến đổi, ngày càng giống với Thằn Lằn.
"Không đúng lắm, ngươi có thấy..."
Lục Tân quay đầu nhìn Trần Tinh.
Nhưng quay đầu lại thì hắn đã thấy Trần Tinh cũng bắt đầu thay đổi, những khối lập phương nhấp nhô chuyển động, từ khuôn mặt đến dáng người cũng khác đi, ngực thì xẹp xuống, eo thì to ra, đến kiểu tóc cũng thay đổi.
Cô nhanh chóng biến thành Thằn Lằn, sau đó còn nở một nụ cười nhìn Lục Tân.

"Vụt!"
Trong lúc mặt Trần Tinh biến thành mặt của Thằn Lằn, Lục Tân cũng đã đứng lên.
Trần Tinh đang biến thành Thằn Lằn bỗng bật người vơ lấy cây súng dắt bên cạnh, hướng họng súng về phía hắn, bóp cò. Đầu Lục Tân nghiêng hẳn sang bên như bị bẻ gãy hoàn toàn, cách khỏi đường đạn một milimet, thành công tránh được viên đạn cô bắn ra.
Đồng thời, hắn nhanh chóng vươn tay về phía trước, bắt lấy bả vai Trần Tinh, ấn chặt cô xuống đất, ánh mắt lẹ làng rà quét khắp người cô.
Hắn muốn nhớ kỹ những điểm đặc trưng của cô trong thời gian ngắn nhất. Nhưng hắn không ngờ, khi bàn tay của mình đè chặt lên vai Trần Tinh, bả vai của cô lập tức thụt xuống hệt như không có xương. Cùng lúc đó, một tay cô chống xuống đất, xoay người nằm ngửa ra, dùng tư thế đầu dưới chân trên tung một cước vào mặt Lục Tân.
Nếu con người có thể sử dụng thân thể của chính mình một cách hợp lý nhất, vậy sức mạnh bộc phát ra chắc chắn sẽ rất khủng khiếp.
Tình huống của Trần Tinh lúc này chính là như vậy. Chỉ trong nháy mắt cô đã thành công thoát khỏi sự kiềm cặp của Lục Tân, tung cước phản đòn, thậm chí cú đá của cô còn tạo lên một cơn gió mạnh.
Loại phản ứng nhanh nhạy cỡ này cùng với khả năng điều động sức mạnh toàn cơ thể để tung đòn phản kích chính là đặc trưng của hệ người nhện.
Trần Tinh không thuộc hệ người nhện, vậy mà thân thủ lại tốt như vậy ư?
Hay là, tên Thằn Lằn trước mắt hắn đây vốn dĩ không phải là Trần Tinh?
Một suy nghĩ thoáng lóe qua trong đầu, Lục Tân nhanh chóng lui về phía sau, tránh thoát một cước của Trần Tinh.
Nhưng cùng lúc đó, hắn nghe được tiếng xé gió cắt qua không khí, vai trái và mạn sườn trái đột ngột co vào trong, cũng nhờ vậy mà hắn tránh thoát được một dao đâm tới từ phía sau. Ngay sau đó, bàn tay hắn nhanh nhẹn quặt ngược về sau bằng một góc độ không thể tin được, chộp lấy cổ đối phương.
"Không được…”
Trước khi hắn quơ được cổ đối phương, tay hắn lại đột ngột rút về.
Lúc này, xung quanh hắn đã có ít nhất ba "Thằn Lằn" đang công kích chính mình. Có tên nổ súng, có tên quơ dao, trong thời khắc hỗn loạn này, hắn đã không còn phân rõ đâu mới chính là Thằn Lằn, cũng không xác định được trong mắt Thằn Lằn, hắn có phải là chính hắn hay không, vì vậy nên Thằn Lằn mới quơ đao tấn công mình.
Lúc này hắn không thể tùy tiện ra đòn sát thủ.
"Vụt…Vụt…. Vụt….”
Thân thể vặn vẹo vài cái một cách quỷ dị, hắn tránh thoát ba viên đạn và một nhát dao găm thình lình xông tới.
Trong lúc bận rộn né tránh, hắn vô tình quay đầu nhìn lại và phát hiện bên dưới đá ngắm cảnh có hai Thằn Lằn đang chiến đấu với nhau.
Họ cầm súng, dưới tình huống gần như là mặt dán mặt, cả hai đồng thời nổ súng.
Họng súng không ngừng tóe lửa về phía má và những chỗ yếu hại của cơ thể, viên đạn bay loạn như những hòn đá nhỏ, sượt qua gò má hai bên. Cục diện vừa khẩn trương lại vừa kích thích, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người mất mạng dưới họng súng, nhưng họ vẫn dốc hết toàn lực công kích.
Kiểu chiến đấu mà chỉ mình hệ con nhện mới có được này thật sự đẹp đến kinh tâm động phách.
Chỉ là như vậy thì trong thời gian ngắn, Lục Tân cũng không thể nào phân rõ đâu là Thằn Lằn, đâu là Trần Tinh đã biến dạng.
Cả sân loạn tung tùng phèo hết lên, có người chém giết lẫn nhau, có người tấn công chính bản thân mình, cũng có người trong lúc chiến đấu với người khác, bị viên đạn lạc không có mắt bắn trúng. Vô số Thằn Lằn xung phong liều chết một cách kỳ lạ khiến cả khoảng sân tràn ngập hiểm nguy.
Trong lúc cấp thiết Lục Tân đã đưa ra một quyết định, hắn nhanh nhẹn lùi về sau, cơ thể không ngừng biến hóa, không ngừng gấp ngửa, vừa né tránh công kích, vừa kéo dài khoảng cách với chiến trường.
Hắn cần thời gian chải vuốt dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình…
"Tại sao mọi người đều biến thành Thằn Lằn?"
"Tại sao Trần Tinh vẫn luôn đi sát bên cạnh mình cũng sẽ đột ngột biến thành Thằn Lằn?"
"Người bị ô nhiễm là Thằn Lằn, Trần Tinh, hay là chính mình?"
“…”
Rốt cuộc là cả Trần Tinh lẫn Thằn Lằn, đều đã bị cái người kỳ quái trong sân kia đồng hóa nên mới liều mạng đối địch với mình, hay là thật ra lúc này, trong mắt Thằn Lằn và Trần Tinh, bản thân mình cũng đã đổi thành một bộ dạng khác, hơn nữa còn đang cùng những người khác điên cuồng tấn công về phía họ?
Nói một cách đơn giản, hiện tại trong cùng một khoảng sân, cả ba người họ đều đang hăng hái chiến đấu một mình; trong mắt cả ba người, những đồng đội vốn thân quen giờ đã biến thành một cỗ máy giết chóc hình người?
Trái tim Lục Tân như bị bóp chặt.
Hắn né thoát đòn tấn công của một tên, hơn nữa trong lúc tên kia đẩy hắn, hắn lại bất chợt vươn tay, kéo lấy một cánh tay mảnh khảnh.
Là em gái.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất