Chương 657: Khốn Cảnh
Lúc này, cô bé cực kỳ phấn khởi, muốn xông vào trong đám người hỗn loạn, biến mọi người trở thành đồ chơi của mình.
Nhưng lúc này Lục Tân không thể để cô bé làm như vậy. Bởi vì người bị cô bé biến thành món đồ chơi rất có thể chính là đồng đội của mình.
…
"Các ngươi oán hận nhau như vậy, tại sao không thừa cơ hội này giết hết họ?"
Trong con hẻm nhỏ mọc đầy con mắt, một giọng nói thỏ thẻ vang lên lần thứ ba.
Tiểu đội bác sĩ ba người đang đứng trong con hẻm nhỏ dường như đã bị giọng nói này phá vỡ hàng rào lý trí sau cùng, họ đột ngột xoay người, trên mặt lóe lên ánh sáng thâm trầm.
Dao giải phẫu trong tay bác sĩ lóe lên tia sáng yếu ớt nhưng lạnh lẽo, kề sát cổ bệnh nhân. Người bệnh có ánh mắt thất thường rút ra một cây súng, họng súng dí thẳng vào trán người bệnh bị băng bó khắp đầu.
Mà tên bệnh nhân bị băng đầu này lại giơ lên hai bàn tay to lớn nổi gân xanh rì, bóp lấy cổ bác sĩ.
Dao giải phẫu kề sát động mạch cảnh, ngón tay móc trên cò súng, bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh trực tiếp bóp lấy cổ bác sĩ, vang lên tiếng răng rắc.
…
“Pằng…. Pằng…. Pằng…Pằng….”
Cùng lúc đó, trong hầm đậu xe dưới đất, tiểu đội của Hạ Trùng không chút do dự nổ súng về phía con quái vật treo người trên trần nhà.
Viên đạn mà các cô dùng đều là viên đạn đặc biệt.
Mỗi một viên đạn bắn ra đều sẽ ánh lên một quầng sáng màu xanh nhạt.
Mùi máu thịt bị đốt cháy tản ra khắp nơi, từng khối thịt, giọt máu bị bắn tung tóe, rớt lộp bộp xuống đất.
"Oe…”
Tiếng trẻ con gào khóc càng thêm sắc nhọn, cũng càng thêm chói tai.
Đứa bé khổng lồ kia dùng hết hai tay hai chân bấu chặt lấy trần nhà, liên tục bò tới bò lui tránh né viên đạn, thỉnh thoảng, bên cạnh lại nở rộ vài đóa hoa phát ra ánh sáng màu xanh.
Trên trần nhà phủ một tảng lớn máu thịt, lâu lâu còn bị viên đạn đặc biệt bắn thủng một lỗ lớn, nhưng khi tiếng khóc cất lên, tảng máu thịt kia lại sinh sôi nảy nở, không ngừng ngọ nguậy, nhồi đầu từng cái lỗ lớn, cuối cùng khôi phục lại như ban đầu.
Tính ra thì tốc độ phá hủy đống thịt này của họ kém xa tốc độ sinh trưởng của nó.
"Lui lại…”
Hạ Trùng là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề, cô đột ngột nổ súng, đồng thời lao về phía vách tường. Nơi đó đúng là chỗ cô vừa mở cửa để tiến vào.
Bây giờ cánh cửa đã bị từng mảng lớn máu thịt che phủ, cô phải dọn sạch bọn chúng thì mới có thể mở tung cánh cửa này để rời đi.
"Pằng…. Pằng…."
Viên đạn bắn ra, máu thịt rút đi, để lộ tay nắm cửa.
Hạ Trùng nhanh chóng chạy về phía cửa, khe khẽ kêu lên:
“Cẩn thận, đừng để bản thân bị thương, trên người tuyệt đối không được xuất hiện miệng vết thương…”
Cô lớn giọng dặn dò đồng đội, nhưng cũng chính cô khi nắm lấy chốt cửa, từ ngón tay truyền lên não cảm giác đau đớn.
Cô rụt tay lại, nhận ra mặt dưới chốt cửa – nơi mà cô không nhìn thấy đã mọc ra một hàng răng sắc nhọn.
Ngón tay của cô cũng rướm máu.
Cùng lúc đó, hai vị đồng đội hốt hoảng hét lớn.
Một người trong lúc đang chạy trối thì bỗng nhiên bị một cái “miệng” mọc ra từ dưới đất cắn chặt lấy chân.
Một người bất chợt xoay người, thành công bắt được một cái xúc tua ẩn núp trong bóng đêm, lao thẳng về phía mình. Phản ứng của cô cực nhanh, một tay nắm chặt lấy cái xúc tua đang định đâm vào mắt mình, nhưng không ngờ, phía trên xúc tua có rất nhiều gai nhỏ sắc nhọt cào rách lòng bàn tay cô.
Các cô quay mặt nhìn nhau, cảm xúc hạ xuống, mọi người đều bị thương rồi.
…
"Xuống đây đi!"
Ở phía bắc thành phố, một người đàn ông khôi ngô mặc trang phục màu đen bước từng bước về phía trước, hai mắt nhìn thẳng vào cô gái đứng trên sân thượng.
Mặt mày cứng ngắc như đã, hai bàn tay nắm chặt, từ trên người hắn chỉ thấy sự lạnh lùng và sắc bén.
Cô gái đứng trên sân thượng, sau lưng là vầng trăng đỏ cong cong khiến cô càng thêm nhỏ xinh, gương mặt ẩn trong bóng đêm.
Đối diện với lời khiêu chiến của người phía dưới, cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ đột ngột nhảy xuống.
Cơ thể rơi nhanh giữa không trung, con dao trong tay được giương thật cao, ánh lên tia sáng lạnh lùng mà quỷ dị.
"Hà…”
Người đàn ông đẹp trai không đợi cô tiếp đất, hắn thở ra một hơi dài, sau đó cơ thể chợt nhoáng lên, trực tiếp tung một quyền lên không trung, nhắm thẳng về phía cô gái đang rơi tự do.
Khi hắn tung ra cú đấm này, hai mắt lập tức biến thành màu trắng, không khí xung quanh cũng vặn vẹo theo.
Từng tầng thủy tinh đã gần vỡ nát của những kiến trúc gần đó bị sức mạnh biến dạng này phá hủy hoàn toàn, từng lớp thủy tinh nổ tung, mảnh vụn phiêu tán vào trong không khí, tạo thành khung cảnh cực kỳ nguy nga tráng lệ.
Tựa như một cơn thủy triều vô hình dâng từ dưới lên, ập thẳng vào người cô gái đang bay giữa không trung, không chỗ để trốn kia.
Nếu người ngoài nhìn thấy khí lực của người đàn ông khôi ngô này, họ sẽ cho rằng thế mạnh của hắn là vũ lực. Trên thực tế, thứ hắn am hiểu nhất chính là tấn công tinh thần.
"Ầm…”
Nếu nhận trực diện một đòn công kích tinh thần của hắn, cho dù là tấm thép dày ba xăng-ti-mét cũng sẽ bị chấn động cho uốn lượn như làn sóng.
Cô gái nhảy từ lầu cao xuống, không có chỗ mượn lực này bỗng phân tán cơ thể ra khắp bốn phía.