Chương 675: Tiểu Thập Cửu Nhút Nhát
Qua một hồi lâu sau Lục Tân mới nhẹ nhàng thở một hơi.
Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cô bé nằm trong ngực mình đã không thấy đâu nữa. Thứ mà hắn đang ôm bây giờ chỉ là một cục máu thịt cô đọng lại như tinh thể mà thôi.
Đây là người có thể hóa trang thành người khác. Mười Chín bé bỏng đã đi rồi. Trong lòng ngực hắn bây giờ chỉ là một con rối mà thôi.
Cô bé vẫn sợ hắn như vậy. Dù sao mình trong mắt cô bé cũng chỉ là một con “quái vật không lồ”.
"Không trách cô bé được."
Qua một hồi lâu Lục Tân mới chậm rãi thở dài một hơi, sau đó đứng lên, nhấc chân đá bay Nhãn Kính Cẩu ra xa mấy mét, cảm xúc được xoa dịu rất nhiều. Hắn quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của em gái thì nhỏ giọng giải thích:
“Mười Chín đang rất sợ."
Em gái ra sức gật đầu, nhỏ giọng đáp lại:
“Lá gan của nó vẫn luôn nhỏ nhất mà."
Lục Tân gật đầu, nhìn về phía trước.
...
"Hắn.... Hắn rốt cuộc là ai?"
Tới tận lúc này cảm giác áp lực đè nặng trên cơ thể những người xung quanh mới giảm bớt đoi chút.
Có khoảnh khắc, họ nhìn Lục Tân đang ôm cô bé mặc váy trắng như thể một quả bom ô nhiễm có cường độ tinh thần không xác định.
Trong mắt dị biến giả, cảm xúc đáng sợ bộc phát ra từ người Lục Tân mà họ cảm nhận được lúc đó không khác gì người thường khi nhìn thấy một trăm ký thuốc nổ TNT được đặt ngay trước mặt, hơn nữa ngòi nổ còn đang bốc cháy lách tách.
Nhưng cũng may, cái loại cảm xúc đáng sợ trên người Lục Tân đang từ từ biến mất.
Ai nấy đều có cảm giác may mắn khi còn sống sót sau thảm họa, nhưng họ cũng chỉ được thở phào nhẹ nhõm một chút mà thôi.
Ngay sau đó, hai tiểu đội dị biến giả vừa chạy từ chủ thành tới bỗng nghiêm túc hẳn lên, đồng loại quay mặt nhìn về phía Hạ Trùng.
Trong mắt họ, mức độ đáng sợ của Lục Tân thậm chí đã vượt qua tầm quan trọng của nhiệm vụ.
"Đồng nghiệp tới từ Thanh Cảng."
Hạ Trùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, tâm trạng cũng rất phức tạp. Nhưng sau vài giây trầm ngâm suy nghĩ, cô lại chỉ đưa ra một lời giải thích quá đỗi bình thường như vậy.
"Thanh Cảng cũng phái người tiến vào đây?"
Hai tiểu đội trưởng của hai chi đội kia bốn mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn Lục Tân, nói:
“Một nơi đáng sợ như vậy.... Các ngươi đi vào làm gì?"
Nhưng dường như Lục Tân không nghe thấy câu hỏi của họ, hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu ngắm nhìn tòa nhà trước mặt. Hành động này khiến cho hai tiểu đội trưởng trong lúc nhất thời không dám mở miệng hỏi thêm điều gì.
"Chúng ta cùng hắn tới đây để thăm người thân."
Lúc này, Trần Tinh chủ động đứng ra trả lời vấn đề của hắn, cô từ tốn đứng dậy, quét mặt nhìn tất cả những người đang có mặt ở đây, nói:
“Xem ra, Hắc Đài Bàn không dễ đối phó như các ngươi nghĩ, số người thiệt mạng trong nhiệm vụ lần này không nằm trong dự đoán của các người, đúng không? Nếu tiếp tục đi tới phòng thí nghiệm, có lẽ sẽ gặp phải chuyện càng nguy hiểm hơn, nên ta nghĩ.... Sao chúng ta không hợp tác với nhau trước nhỉ? Dù sao thì chờ tới lúc lâm vào tuyệt cảnh rồi mới nghĩ đến chuyện bắt tay hợp tác chính là suy nghĩ ngu ngốc nhất."
"..."
Mấy tiểu đội trưởng trố mắt nhìn nhau, người đàn ông mặc bộ vest tinh xảo kia nhỏ giọng hỏi:
“Đội trưởng Lý chết thật rồi ư?"
Hạ Trùng mặt không biến sắc gật đầu một cái:
“Đã chết, thêm cả hai thành viên của đội hắn, hai thành viên bên ta và một thành viên của đội bác sĩ nữa. Khi bắt đầu tiến vào thăm dò, chúng ta có cả thảy mười hai người, bây giờ đã chết mất sáu người, thương vong vượt quá một nửa."
"Ầm!"
Tâm trạng của mọi người trong sân lập tức rơi xuống đáy cốc.
Vị nữ sĩ có phong cách Gothic mạnh mẽ kia bỗng cắn chặt răng, dùng sức đánh ra một roi.
"Hắn.... Quả nhiên đã chết."
Người đàn ông mặc bộ tây trang tinh xảo im lặng hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi:
“Mỗi lần dọn dẹp nguồn ô nhiễm với quy mô lớn, cái tên luôn luôn giải quyết vấn đề tiền tử tuất xong từ trước, lúc nào cũng nói cho chúng ta biết mỗi ngày có rất người chết, nên khi đến phiên chúng ta thì đừng quá bất ngờ, cuối cùng cũng chết rồi. May mắn là lần này cũng giống mấy lần trước, tiền tử tuất của hắn đã được sắp xếp xong xuôi từ trước rồi."
Giọng điệu của hắn nghe chẳng có chút đau thương nào, ngược lại còn hơi giống đang châm chọc. Nhưng gương mặt hắn lại u ám như sắp chảy ra nước, bàn tay siết chặt không khống chế được mà run lên.
"Nếu đội trưởng Lý đã chết, vậy..."
Nữ sĩ Gothic cũng trầm mặc một hồi lâu, sau đó thình lình ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trùng:
"Hạ cấp bậc của chúng ta xuống, từ giờ, ngươi sẽ đảm nhận chức vụ tổng chỉ huy lâm thời, vết thương của ngươi còn đau không? Chịu nổi chứ?"
Vừa nói, cô vừa nhìn về phía bác sĩ, khẽ nhíu mày.
Rất rõ ràng, nếu Hạ Trùng nhất quyết phải rời khỏi nhiệm vụ dọn dẹp, vậy bác sĩ sẽ đảm nhận trọng trách chỉ huy. Hiển nhiên đó là cục diện mà không ai muốn thấy.