Mặt Trăng Đỏ

Chương 676: Đánh Lẻ

Chương 676: Đánh Lẻ


"Ta không sao."
Hạ Trùng thở dài một hơi, ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người xung quanh, vóc dáng nhỏ nhắn nhưng khí thế lúc nói chuyện lại to lớn lạ thường, cô nói bằng giọng trầm khàn:
“Bây giờ ta sẽ tạm thời đảm nhận vị trí tổng chỉ huy, đã xác định được phòng thí nghiệm ở gần đây, cho nên không cần tiếp tục chia nhóm thăm dò nữa, những người còn lại tập trung lại với nhau, tạo thành một tiểu đội.... các đồng nghiệp tới từ Thanh Cảng, từ giờ trở đi chúng ta cùng nhau hành động, hơn nữa…"
Cô đột ngột quay đầu nhìn Lục Tân, bật thốt ra bốn chữ:
“.... Xài chung tin tức!"
"..."
Trần Tinh khẽ nhíu mày, đối mắt lại với Hạ Trùng.
Cô biết bốn chữ mà Hạ Trùng thêm vào phút cuối này nặng bao nhiêu.
"Không cần nói thêm gì nữa, bây giờ, trong tòa thành phố này, ta là người có quyền quyết định hết thảy mọi chuyện."
Hạ Trùng chặn miệng Trần Tinh, nói tiếp:
“Cho dù các ngươi thật sự tới đây để thăm người thân thì hiện tại ta quyết định lâm thời điều động các ngươi tới giúp đỡ. Bởi vì tình thế khẩn cấp, hơn nữa chúng ta đều là một phần của chủ thành, dựa theo quy tắc, chúng ta có quyền lâm thời điều động tiểu đội hành động của Thanh Cảng."
Trần Tinh nghe xong lời này, cô hiểu ra nếu mai mốt xảy ra chuyện gì, Hạ Trùng sẽ gánh hết tất cả trách nhiệm.
Cô mỉm cười, đáp lại:
“Rõ, tiểu đội trưởng Hạ Trùng."
Những người khác cũng không có ý kiến gì, lúc bấy giờ, mặt mày ai cũng bình thản, yên lặng quan sát tòa nhà trước mặt.
...
"Ta xin rút."
Nhưng đúng lúc này, Lục Tân bỗng khẽ cất giọng.
Những người khác nhất thời xôn xao cả lên, quay đầu nhìn hắn.
"Hiện tại ta đang trong kỳ nghỉ phép, hơn nữa có một vài chuyện cá nhân vô cùng quan trọng cần phải giải quyết."
Lục Tân ung dung mở miệng, điều này khiến các dị biến giả ở chủ thành cảm thấy rất ngạc nhiên. Bây giờ, vị dị biến giả ở Thanh Cảng này nói chuyện bình tĩnh, thái độ trấn định, tự nhiên, hoàn toàn khác hẳn cái người vừa rồi khi ôm cô bé kia, trên người tỏa ra làn sóng tinh thần dãy đặc, tựa như đổi thành một người khác vậy.
Lúc hắn nói chuyện dường như đã quyết định xong mọi việc, nên mặt mày không để lộ chút biểu cảm gì:
“Cho nên ta sẽ không hành động cùng với các ngươi."
"Ngươi..."
Hạ Trùng đột ngột quay đầu nhìn hắn, không biết liệu có phải hắn đang dùng cái cớ này để ám chỉ điều gì không nữa.
Cô chỉ nói:
“Hành động một mình sẽ cực kỳ nguy hiểm."
Lục Tân lẳng lặng nhìn cô hồi lâu mới đáp lại:
“Nếu các ngươi hành động chung với ta sẽ càng thêm nguy hiểm."
"..."
Biểu cảm trên mặt các dị biến giả ở chủ thành trở nên vô cùng quái lạ. Là một dị biến giả, họ rất kiêu ngạo, rất không thích những lời như vậy. Nhưng nghĩ tới cảnh vừa nãy Lục Tân đã dọa cô bé quỷ quái kia phải sợ tới bỏ trốn mất dạng, cộng thêm làn khí thế đáng sợ tỏa ra từ người hắn khi ôm cô bé, không một ai có gan phản bác lại.
Hạ Trùng cũng trầm ngâm một lát, sau đó cô quay đầu nhìn về phía Trần Tinh.
Lúc này Trần Tinh chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cô, nói:
“Hắn là một người đáng để tin tưởng, số liệu không biết nói dối."
Không biết những lời này của cô là đang giải thích với Hạ Trùng hay là vẫn còn có ý gì khác nữa.
Chỉ trong một khoảnh khắc Hạ Trùng đã hiểu ra thâm ý trong lời nói của Trần Tinh, cô nhìn thẳng vào mắt Lục Tân, nói:
“Ngươi chuẩn bị đi đâu?"
Lục Tân im lặng vài giây, rồi cười nói với các cô:
“Ta đi gặp người thân của mình một lần. Các ngươi cũng cẩn thận đó."
Dứt lời, hắn cõng ba lô của mình lên vai, bước chân về phía tòa nhà trước mặt.
Hắn thông qua cửa chính, trực tiếp đi vào trong tòa nhà.
Phía sau lưng hắn, em gái chạy chậm đuổi theo, nắm lấy tay hắn. Cái bóng cũng bình thưởng trở lại, ẩn vào trong bóng tối.
Mà con Nhãn Kính Cẩu mới bị hắn đá văng mấy mét sau khi sững sờ một lúc thì như chợt hồi thần lại, thấy Lục Tân đã đi xa, nó cuống quít nhảy dựng lên, vừa lắc lư cái đuôi, vừa sốt ruột hoảng loạn đuổi theo.
"..."
Những dị biến giả ở chủ thành bị lưu lại đằng sau ít nhiều gì cũng cảm thấy khá kinh ngạc. Thông qua những cách thức khác biệt, ai trong số họ cũng đoán được tầm quan trọng của tòa cao ốc này. Những gì xảy ra suốt quãng đường tới đây cũng đã chứng minh cho họ biết sự nguy hiểm của thành phố đổ nát này. Bây giờ họ đã tiến vào khu vực nguy hiểm nhất, tất nhiên là phải tập trung đề cao cảnh giác.
Nhưng tên dị biến giả ở Thanh Cảng này thế mà lại chọn cách xông thẳng vào từ cửa chính?
Đặc biệt là khi hắn chỉ có mỗi một mình.
"Chúng ta tốt nhất nên chọn con đường khác với hắn."
Chờ đến khi Lục Tân hoàn toàn bước vào tòa nhà, Trần Tinh mới khẽ thở ra một hơi, nói với Hạ Trùng.
"Rốt cuộc hắn là ai?"
Hạ Trùng thình lình quay đầu nhìn về phía Trần Tinh, nói:
“Cứ để cho hắn tự tiện xông vào như thế, ngươi không sợ kế hoạch của chúng ta sẽ bị phá hủy sao? Còn nữa vì sao hắn lại ôm lấy con quái vật kia? Vài sao chấn động tinh thần trên người hắn lại đáng sợ như vậy? Mặt khác, dị biến giả số không là hạng mục nghiên cứu mới nhất của viện nghiên cứu, hắn.... Hắn không phải dị biến giả số không ư?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất