Chương 677: Có Đáng Không
Ta có thể cảm nhận được trạng thái của hắn không quá ổn định nên mới không hỏi thẳng, nhưng ngươi phải cho ta một lời giải thích!"
"..."
"Về chuyện hắn là ai, ngươi không nên hỏi câu đó trong tình huống khẩn cấp thế này."
Đối mặt với một loạt câu hỏi của Hạ Trùng, Trần Tinh lại tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh, lắc đầu, nói:
“Tình huống cụ thể của hắn ta cũng không có cách nào giải thích rõ cho ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hắn không phải người mà viện nghiên cứu Thanh Cảng bồi dưỡng ra, hắn là một dị giến giả cực kỳ bình thường."
Rất nhiều người đứng gần đó, kể cả Hạ Trùng đồng loạt quăng cho Trần Tinh ánh mắt ngươi đang xem ta là kẻ ngốc đó hả.
Trần Tinh vẫn tự nhiên trả lời tiếp:
“Về phần có làm hỏng sự hay không, ngươi không cần lo lắng. Dù sao khi hắn ở Thanh Cảng của chúng ta đã từng xử lý rất nhiều loại sự kiện ô nhiễm đặc biệt, biên bản vi phạm là con số không tròn trĩnh, mà tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ cao nhất mà hắn đạt tới chính là A+, toàn bộ Thanh Cảng cũng chỉ có bảng chấm công của ta là đẹp hơn hắn một chút."
Người chung quanh càng cảm thấy Trần Tinh là đang trợn mắt nói dối.
Hạ Trùng nhíu mày, dường như đang cân nhắc chuyện gì, cuối cùng lại không mở miệng hỏi thêm câu nào nữa.
Cô hướng mắt về phía sau của tòa nhà đồ sộ trước mặt, ra lệnh:
“Xuất phát."
…
“Rầm…. rầm…. rầm.”
Sau khi Lục Tân đập Mười Chín vào góc tường ba lần liền, phòng thí nghiệm cũng chấn động theo.
Ống nghiệm, chất lỏng xanh biếc trong bồn chứa, cùng với chocolate trên bàn nghiên cứu viên đều hơi rung lên, tựa như bây giờ dưới tầng hầm ngầm này đang phải hứng chịu một trận động đất cỡ nhỏ vậy. Ngay cả ánh đèn tỏa từ bóng đèn dây tóc cũng bắt đầu chập chờn, lúc sáng lúc không.
"Đó là gì?"
Triệu Sĩ Minh đeo găng tay trắng, đang điều chỉnh lượng thuốc bên trong ống nghiệm khẽ nhíu mày, dừng hành động trên tay lại. Trần Huân đứng cách hắn không xa nhẹ nhàng cởi khẩu trang ra, cẩn thận nâng một bộ não đang nhúc nhích lên, đặt bên cạnh Triệu Sĩ Minh, không hiểu sao trông nó lại đẹp đẽ một cách lạ thường.
Trong lúc đang ngắm nhìn bộ não nào, trên mặt hắn để lộ nụ cười mỉm:
“Là sức mạnh của bạo quân."
Triệu Sĩ Minh cảm thấy nao nao trong lòng, cứng ngắc xoay người:
“Là bạo quân mà các ngươi đã đánh cắp ư?"
"Đúng vậy, tiếc là không hoàn chỉnh."
Trần Huân vừa nói, vừa tháo găng tay ra:
“Tất nhiên cũng rất đáng sợ."
Triệu Sĩ Minh nhìn thoáng qua bồn chứa, mặt đồng hồ điện tử màu đỏ bên trên đang hiển thị tiến trình của lần thí nghiệm này của họ:
97%
Hắn im lặng hồi lâu, hỏi:
“Đủ thời gian chứ?"
"Ta sẽ tranh thủ để có đủ."
Lúc này Trần Huân đã đi qua một bên, cởi áo blouse trắng ra, treo ngay ngắn lên móc. Sau đó hắn lấy từ tủ đựng đồ đặt bên cạnh ra một cái đồng hồ tinh xảo, một cặp kính gọng vàng, từ tốn đeo chúng lên người, thậm chí còn đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo của mình một chút, khẽ vuốt vuốt mái tóc nữa.
Trông hắn lúc này chẳng giống một nghiên cứu viên mà giống một chàng thanh niên đẹp trai ăn mặc thời thượng hơn. Tuy trông có hơi lớn tuổi, nhưng vẫn rất phong độ.
Triệu Sĩ Minh nhìn thấy hành động của hắn, trên mặt để lộ biểu cảm nặng nề.
Một lát sau, hắn bỗng buông ống nghiệm xuống, quay đầu nhìn Trần Huân nói:
“Đáng không?"
Trần Huân xoay người, cười với hắn:
“Tiến sĩ Triệu, giờ phút này rồi mà ngươi vẫn còn hỏi ta câu này, không phải là có hơi khinh thường ta sao?"
Trên mặt Triệu Sĩ Minh không hề có ý cười, chỉ bình tĩnh hỏi lại:
“Ta chỉ muốn hỏi mục đích ngươi làm những việc này là gì?"
Trần Huân trầm ngâm một lát, rồi bật cười:
“Đương nhiên là để có một bảng điểm đủ khiến giáo viên của ta hài lòng rồi!"
Triệu Sĩ Minh thở dài một hơi. Sau đó hắn đột ngột gỡ găng tay bên phải ra, trịnh trọng giơ tay ra trước mặt Trần Huân.
Trần Huân ngẩn người, qua hồi lâu mới chầm chậm ngẩng đầu, nói:
“Vào thời khắc này rồi, có đáng để trì hoãn như vầy không?"
Triệu Sĩ Minh gật đầu:
“Đáng giá."
Trần Huân không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng vươn tay, nắm lấy tay Triệu Sĩ Minh.
"Hợp tác vui vẻ!"
Triệu Sĩ Minh buông tay ra, đeo găng tay vào lại, tiếp tục thí nghiệm của mình. Còn Trần Huân thì cầm đồng hồ bấm giờ trên bàn lên, xoay người bước về phía cửa phòng thí nghiệm. Cả phòng thí nghiệm, người nào người nấy đều chỉ lặng im cúi đầu làm chuyện của mình, dường như không một ai quan tâm đến chuyện hắn chuẩn bị ra ngoài để làm gì.
Chỉ có một nhân viên vệ sinh lâu năm ngẩng đầu nhìn về phía Trần Huân, môi bà run run, từ khóe mắt lăn xuống vài giọt nước đục ngầu.
Trần Huân cười cười, gật đầu với bà. Sau đó hắn đứng trước cửa phòng thí nghiệm, nhẹ nhàng cúi chào những người ở bên trong, rồi xoay người rời đi.
"Cảm ơn sự cố gắng của mọi người."
….
Lục Tân nắm tay em gái, chầm chậm tiến vào tòa nhà im ắng này. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt hắt vào từ ngọn đèn đường ngoài ngã tư.
Nhưng sau khi hai mắt thích ứng được với bóng tối trong tòa nhà, hắn nhận ra lầu một của tòa nhà bỏ hoang này thật sự rất rộng.
Trước kia chỗ này chắc hẳn là một khu sảnh rất lớn, khắp nơi trên mặt đất phủ một lớp bụi dày, ngoài ra còn có giấy tờ, vụn gỗ, kính vỡ…vương vãi khắp chốn. Nhìn thoáng qua thì chắc khác gì những tòa nhà bỏ hoang khác hết, chỉ là dường như có thứ gì đó ẩn mình trong bóng tối đang khẽ ngọ nguậy.